Tuy rằng trên thực tế, lực phá hoại của đại thiên kiếp có thể coi được với hai chữ "tinh chuẩn", mà ngay cả chỗ đại điện Thái Âm chân nhân đang đứng, đều không có bị chút tổn hại nào.
Gia Ngự hoàng đế đuổi ra ngoài điện, ở trên quảng tràng cao giọng hô lên:
- Sư phụ!
Một chiếc loan xa từ trên trời giáng xuống rơi vào trước mặt Thái Âm chân nhân, một vị Thiên Tiên sinh ra không phải chuyện đùa, Thiên đình tự nhiên không thể không có điều biểu thị, yến hội ăn mừng đã bày ra ở trên Lăng Tiêu bảo điện.
Thái Âm chân nhân hướng Gia Ngự hoàng đế đưa tay nói:
- Đến không?
- Đến!
Gia Ngự hoàng đế liên tục gật đầu, đã cảm thấy thân thể mình nhẹ đi, bay về phía bầu trời mà đi.
- Bệ hạ!
Hoàng hậu nương nương đuổi ra ngoài la lên, Gia Ngự hoàng đế lại cũng không quay đầu lại.
Hứa Tiên từ xa nhìn một màn này, ngẫm lại vẫn là không có tiến lên, Thái Âm chân nhân lại liếc mắt nhìn qua đây, đem áo dài vung lên:
- Muốn bình định Cửu Châu, cái này ngươi cố gắng dùng được.
Hứa Tiên đưa tay tiếp nhận, trong lòng bàn tay có thêm chín tiểu Thanh đồng đỉnh nho nhỏ, hắn có thể cảm thụ được bất phàm trong đó, chỉ là tựa hồ hao hết lực lượng, có vẻ có chút ảm đạm bô quang, Vũ vương Cửu Đỉnh.
Khi hắn ngẩng đầu lên nhìn lại, đám mây cát tường kia đều đã biến mất không thấy.
Thiên Địa quay về ảm đạm, chỉ có một vầng trăng sáng treo cao, ánh trăng sáng như sương tuyết.
Các đại thần đều đi ra cửa cung, đều là không nói được một lời, mới vừa rồi tất cả giống như trải qua một giấc mộng ảo, có ác mộng cực kỳ hung hiểm, cũng có mộng đẹp cực kỳ khoái hoạt.
Khi thấy chỉ cảm giác rõ ràng vô cùng, hồi ức lại cảm thấy là giả.
Đợi được đi trở về trong nhà, ngủ một giấc, các loại chuyện đêm qua giống như giấc mộng tiêu tan.
Thần Tiên, vĩnh viễn chỉ tồn tại trong mộng cảnh phiêu miểu, trong truyền thuyết huyền ảo.
Ngày thứ hai, bảng vàng bố cáo thiên hạ, Gia Ngự hoàng đế băng hà, tân hoàng đăng cơ, hoàng thái hậu buông rèm chấp chính.
Tuy rằng Gia Ngự hoàng đế đột nhiên băng hà lưu lại cho người trong thiên hạ đông đảo suy đoán, có người nói là bị thích khách ám sát, cũng có người nói là phục đan dược mà bạo tử, càng có người nói là các đại thần bức vua thoái vị mới để hoàng đế tức chết tươi.
Đương nhiên, cũng có người thề non hẹn biển bản thân tận mắt nhìn thấy bệ hạ ngự long phi thiên đi, chỉ là người chi trì loại thuyết pháp này, khó tránh khỏi là muốn bị người cười nhạo.
Lại trăm nghìn năm sau ở trên một vài chương trình diễn đàn giáo thụ học giả coi như chuyện cười hiện trường không khí điều tiết.
Nhưng mà chăm chú phân tích cái chết của Gia Ngự hoàng đế cùng phục dược tất nhiên có liên quan.
Cũng bởi vậy lưu lại thuật lại truyền thuyết, nhưng không có quá độ quá độ lo lắng, thiên hạ thái bình đã lâu, lâu đến làm cho người ta cảm thấy sẽ vẫn thái bình như vậy xuống phía dưới, cũng không cảm thấy trên bầu trời rất nhiều ánh mắt yên lặng nhìn chăm chú vào loại biến hóa này.
Hứa Tiên vừa cảm giác tỉnh lại, mà quên đi đại mộng rực rỡ đêm qua, nhưng tương lai lại không thể không nghĩ đến.
Vương triều Đại Hạ này nhất thời nửa khắ còn không có ý tứ muốn sụp đổ, nhưng hắn cũng dám khẳng định "Thiên hạ đại loạn" bốn chữ này không phải chỉ là nói một chút mà thôi.
Cho dù nói muốn cứu lại thiên hạ nguy vong, trong khoảng thời gian ngắn lại nên làm như thế nào đây? Hắn không rõ, chỉ có lại hỏi Ngư Huyền Cơ một chút, nhưng nàng lại nói qua sẽ giúp hắn.
Hứa Tiên gỡ mở cửa phòng, ra mở cửa không phải là Duẩn nhi, mà là Ngư Huyền Cơ sắc mặt bất thiện, nhìn nàng dung nhan thanh lệ, dáng người ưu nhã.
Hứa Tiên cũng không biết nên lấy thái độ thế nào đến đối mặt với nàng, đương nhiên không có khả năng ôm lấy mà hôn đi sao.
Hắn một loại một loại dự cảm, nếu như hiện tại hắn làm như vậy, nàng nhất định sẽ giở mặt.
Tuy rằng hắn không hiểu được thuật số, nhưng tại phương diện này dự cảm luôn luôn chuẩn xác, giống như là đêm qua dự cảm được cường hôn nàng, nàng sẽ không chống cự vậy.
Vô luận như thế nào cơm muốn từng miếng mà ăn đi.
Ngư Huyền Cơ cười nói:
- Ngươi nói sao? Tối hôm qua thực sự là nhờ có ngươi.
Sắc mặt của nàng càng trở nên bất thiện.
Hứa Tiên nói:
- Có thể để ta đi vào không?
Ngư Huyền Cơ lui ra phía sau một bước, kéo lại cửa phòng để hắn tiến vào.
Duẩn nhi đi ra cửa phòng, kêu lên:
- Sư thúc!
Thanh âm của nàng khàn khàn, con mắt đỏ bừng, hiển nhiên đêm qua đã khóc không ít.
Hứa Tiên nhìn thấy Duẩn nhi cũng không lại nhìn Ngư Huyền Cơ một cái, hiển nhiên là đang giận lẩy, mà Ngư Huyền Cơ công tác trấn an hiển nhiên không thành công thế nào.
Ngư Huyền Cơ phụng phịu nói:
- Duẩn nhi, hiện tại đã là giờ nào rồi, còn không mau đi làm công khóa, buổi tối ta muốn kiểm tra.
Nếu là dĩ vãng, Duẩn nhi đại khái sẽ le lưỡi, năn nỉ nàng lại chơi một hồi.
Nhưng hiện tại Duẩn nhi lại là làm như không nghe thấy, ngược lại đối với Hứa Tiên nói:
- Sư thúc, Duẩn nhi đi theo ngươi nhé, vả lại chỉ là bị người coi thành kẻ ngốc, ở lại sớm muộn vì vẫn sẽ là bị người vứt bỏ, ở đây cũng đã không có gì đáng để lưu luyến.
Nói rồi, nước mắt đã chảy xuống.
Hứa Tiên nhìn như là đột nhiên trong lúc Duẩn nhi đã thành thục hơn, không khỏi bật cười ra.
Mà Ngư Huyền Cơ thì tức đến đem lông mi tựa trăng rằm dựng đứng lên, hung hăng nhìn chằm chằm Hứa Tiên, trên người khí chất thanh nhã không còn sót lại chút gì.
Hứa Tiên kiên nhẫn cười, giúp Duẩn nhi lau lau nước mắt, đối với Ngư Huyền Cơ nói:
- Huyền Cơ, ngươi không có hướng Duẩn nhi xin lỗi không?
Cho dù thông minh như nàng, muốn buông bỏ tư thái cũng không dễ dàng.
Ngư Huyền Cơ không thể tưởng tượng nói:
- Ta...xin lỗi?
Nàng muốn để Hứa Tiên trừng trị Duẩn nhi, lại không ngờ tới hắn hướng về phía chính mình mà đến, trên đời này nào có đạo lý sư phụ hướng đồ đệ xin lỗi.
Hứa Tiên nói:
- Ngươi lừa gạt Duẩn nhi, chẳng lẽ không nên nói xin lỗi?
Duẩn nhi trong ánh mắt nhìn hắn nhất thời tràn ngập sùng bái, sau đó nhìn chằm chằm Ngư Huyền Cơ.
Ngư Huyền Cơ nói:
- Ta là vì muốn tốt cho nàng.
Hứa Tiên cười ha hả nói:
- Lừa gạt cũng là tốt với ta, thực tự đại!
Lôi kéo tay của Duẩn nhi, cùng nàng có chúng kẻ địch.
Duẩn nhi hô theo:
- Sư phụ thực tự đại!
Nói rồi nổi giận đùng đùng nhìn Ngư Huyền Cơ.
Ngư Huyền Cơ nói:
- Được, được, ta xin lỗi là được, Duẩn nhi đừng nóng giận.
Hứa Tiên lắc đầu nói:
- Nàng không phải tức giận, mà là sợ hãi, sợ hãi thiếu chút nữa ở trong bất tri bất giác mất đi ngươi!
Hắn nhớ tới nhớ tới trong mộng cảnh kia, cảnh tượng đều đã không rõ, cảm giác mất mác thật sâu ấy vẫn cứ lưu lại rõ ràng trong lòng.
Ngư Huyền Cơ thở dài, nhận thức chăm chú nói xin lỗi, Duẩn nhi lập tức nín khóc mỉm cười, tha thứ cho nàng,
- Vậy bây giờ còn không đi chuẩn bị làm công khóa.
Duẩn nhi vẫy vẫy tay của nàng, làm nũng nói:
- Hiếm khi sư thúc đến chơi một hồi, để Duẩn nhi nán lại thêm một hồi đi mà.
Ngư Huyền Cơ nói:
- Còn không mau đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...