Thời cổ đại hiền đại đức, đỉnh đầu một mảnh linh quang có thể chiếu rọi trăm dặm, tránh né quỷ thần.
Hắn mặc dù còn không bằng Thượng Cổ hiền đức, nhưng cũng không kém xa.
Chúng thần có lớn mật thế nào, cũng là dựa vào người đông thế mạnh, cho rằng Gia Ngự hoàng đế không dám trách nặng.
Mà ở trước mặt thiên uy vô ngôn này, đã có không ít người bắt đầu sản sinh thoái ý.
Vương Văn Hội đột nhiên đứng dậy, thanh sắc câu lệ nói với quần thần:
- Chư công đã quên tại sao chúng ta ở đây rồi sao? Khổng viết thành nhân, Mạnh viết thủ nghĩa, chết lại có gì đáng sợ?
Chúng thần xấu hổ, cũng bị cổ khí thế cương liệt này của hắn lây nhiễm, đều trở lại chỗ cũ, thân hình ngay ngắn, đó là sợ chết cũng không dám nói cái gì nữa?
Cũng không cảm thấy Thái Âm chân nhân từ trên điện nhìn xuống phía dưới, hơi cười khẽ.
Trong đại điện, Gia Ngự hoàng đế ngồi ngay ngắn trên long ỷ, trong điện vũ to lớn, không có một ngọn đèn, đen kịt một mảnh.
Một con Kim Long thật lớn hắn trên người hắn tung bay lên, bay về phía Thái Âm chân nhân.
Kim Long này hữu hình mà vô ảnh, giống như từ một cổ khí tức phiêu miểu lại rất nặng ngưng kết mà thành, đó là chúng sinh chi tín niệm.
Tín niệm vốn vô hình, mà ở trong lòng chúng sinh, đó là hình tượng Chân Long Thiên Tử.
Vì vậy tín niệm hư vô cũng sẽ có hình thái cụ thể.
Mà ở trong đôi mắt của Thái Âm chân nhân, trên người chúng thần kéo dài tới từng cái quang đái, dung nhập trong Kim Long này, để Kim Long có vẻ càng phát ra khổng lồ cường thịnh, mà cái Kim Long lại từng chút dung nhập trong thân thể hắn.
Hắn vốn là một trong thiên tử vương triều, lại đạt được đương kim thiên tử toàn lực hiệp trợ, kết quả là có thể vận dụng cổ nhân đạo chi lực cường đại nhất trong thiên địa này.
Những đại thần quỳ ở chỗ này phản đối Thái Âm chân nhân, không có ai mà không phải là trọng thần căn cơ quốc gia này, mà số mệnh của bọn họ đã từ lâu cùng số mệnh quốc gia này hòa hợp nhất thể.
Giờ này khắc này hành động phảng phất như thành một loại nghi thức thần bí, đang trợ giúp Thái Âm chân nhân một tay.
Nhưng mà đúng lúc này, không biết từ nơi này bay tới rấ râtst nhiều Khổng Minh đăng, mặc dù là ở trong cuồng phong vẫn như trước vững vàng phiêu phù, ngàn vạn ngọn đèn từng điểm nhỏ phảng phất như trống rỗng mọc ra hàng ngàn ngôi sao, mơ hồ đem Thái Âm chân nhân bao phủ, đình chỉ bất động.
Mấy ngàn ngọn đèn này bày bố, hoặc cao hoặc thấp, hoặc xa hoặc gần, tựa hồ lộn xộn, lại tựa hồ ẩn hàm quy luật trong mắt.
Chỉ có từ bầu trời nhìn xuống phía dưới, mới có thể thấy được rõ ràng, toàn bộ Khổng Minh đăng cấu thành một ngọn Thất Tinh Đăng thật lớn lập thể hình đồ.
Mà ở dưới ngọn Thất Tinh Đăng này bao phủ, Kim Long trên đại điện không hề dung nhập trong cơ thể Thái Âm chân nhân.
Thái Âm chân nhân mỉm cười:
- Rốt cục đã đến!
Tâm niệm cùng nhau, Kim Long du động.
Hứa Tiên quay về phía bầu trời trầm tư một hồi, liền cúi đầu thu hồi tâm niệm, loại sự tình này căn bản không cho phép hắn được nhúng tay vào, đó là lo lắng cũng vô dụng, ngược lại chẳng bằng buông lỏng tâm tư.
Thể phách của hấn mặc dù có tác dụng đối kháng thiên kiếp, nhưng hắn còn không có tự đại đến cho rằng chính mình một Địa Tiên có thể đi giúp Thái Âm chân nhân chống đối đại thiên kiếp.
Đó là cùng với trung thiên kiếp là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Chính là một lôi cầu vốn yếu nhỏ cũng suýt nữa muốn tính mệnh của hắn.
Sợ rằng trong đại thiên kiếp tùy tiện một đạo kiếp lôi xuống tới đều sẽ khiến hắn hồn phi phách tán.
Hứa Tiên cười cười nói:
- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, tất cả đều xem thiên ý đi sao.
Chúng ta không ngắm được trăng, vậy ngắm thiên kiếp cũng tốt.
Vừa nói chuyện lại đem bánh Trung thu phân phát xuống.
Phan Ngọc nói:
- Ta vẫn đang lo lắng cho phụ vương ta!
Nhu Gia công chúa cũng đồng dạng lộ ra vẻ sầu lo.
Hứa Tiên nói:
- Yên tâm đi, thiên kiếp chỉ biết nhằm vào một mình người độ kiếp, trừ phi phóng xuất linh lực hấp dẫn.
Phụ vương ngươi bọn họ đều là phàm nhân, không sao cả đâu.
Phan Ngọc cũng yên lòng, ăn bánh Trung thu vào miệng.
Các nàng đều cùng Thái Âm chân nhân không có gì liên quan, đúng là không nhưng thật ra lo lắng sinh tử của hắn.
Lúc này lúc này lúc này, cũng xác thực so với viên nguyệt muốn đồ sộ hơn nhiều.
Hộp thức ăn tầng tầng mở ra, Vân Yên kinh ngạc nói:
- Nơi này có một phong thư.
Hứa Tiên vừa nhìn, quả nhiên thấy dưới cùng hộp thức đè lên một phong thư, bên trên viết tên của Hứa Tiên.
Vân Yên hỏi:
- Duẩn nhi, ngươi biết không?
Duẩn nhi đang gặm đùi gà, ở trong vội vàng, trang thủ nói:
- Không biết!
Vân Yên cười nói:
- Chim nhạn gửi hồng thư, cá truyền ghi chép, vị Ngư mỹ nhân này chắc là đang thầm gửi thơ tình cho phu quân rồi.
Phan Ngọc cũng hừ nhẹ theo một tiếng.
Hứa Tiên cười cười:
- Nào có chuyện đó.
Mở ra bức thư, dùng thể chữ Khải cực kỳ xinh đẹp viết rất nhiều văn tự, tỉ mỉ đọc đến, lại khiến hắn cau mày.
Ngư Huyền Cơ vẫn chưa ở trên thư nói cái gì đặc biệt, chỉ là ủy thác hắn chiếu cố Duẩn nhi thật tốt, nhưng mà chỉ là ý tứ giản đơn là như thế này, đâu cần phải viết ra trên thư, cuối cùng thoáng đề cập tới sự việc năm xưa, lời nói:
- Minh tịch hà tịch? Cùng quân đồng du.
Lộ ra ý đồ đến khiến trong lòng hắn mát lạnh.
Hứa Tiên ôm vai của Duẩn nhi:
- Duẩn nhi, sư phụ của ngươi cho ngươi đã nói đến thời gian gì?
Duẩn nhi nói:
- Không có gì a, chỉ là để Duẩn nhi hảo hảo nghe lời ngươi nói.
Hứa Tiên cau mày, bồi hồi tại chỗ, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an.
Phan Ngọc nói:
- Hán văn, thế nào rồi?
- Xem chúng ta làm đèn!
Duẩn nhi nhảy dựng lên, vui vẻ chỉ về phía bầu trời.
- Các ngươi làm sao?
Hứa Tiên ngẩng đầu ngưng mắt nhìn, kim quang chợt lóe, liền hàng vạn hàng nghìn Khổng Minh đăng kia.
- Đúng vậy, cùng ba tên gia hỏa kia, cùng nhau làm tốt.
Trong lòng bất an càng phát ra dày đặc hơn, Hứa Tiên lắc đầu nói:
- Ta phải đi ra ngoài một chút.
Nói xong thân hình hóa thành điện quang biến mất tại phía chân trời.
Hứa Tiên đứng ở trong nhà cửa không có một bóng người, Ngư Huyền Cơ đã không biết đi nơi nào rồi.
Trong lòng hắn cũng là trống rỗng vắng vẻ, điều này làm cho hắn nhớ tới cảm giác đêm qua từ trong mộng tỉnh lại.
Ngươi đến đâu? Ngươi muốn làm cái gì? Vì sao không nói đây?
Hứa Tiên lo lắng trùng trùng, bỗng nhiên cảm giác linh lực ba động, quay đầu vừa nhìn, kinh ngạc nói:
- Sư phụ!
Trên vách tường hiện ra một đoàn ám ảnh, hóa thành dáng dấp Thái Âm chân nhân.
- Sao ngươi lại ở đây?
Hứa Tiên lời còn chưa dứt liền biết đây chỉ là phân thân mà thôi, Thái Âm chân nhân chân chính còn đang ở Hoàng thành Hoàng thành, chờ đợi thiên kiếp mạnh mẽ nhất kia.
Thái Âm chân nhân cười mà không nói, giơ tay hướng về phía nam xa xa chỉ một cái.
Hứa Tiên sửng sốt, lập tức hội ý, chính mình tới đây là vì tìm người.
Thái Âm chân nhân chỉ phía đó tự nhiên chính là vị trí hắn muốn tìm người..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...