Đi ra khỏi phủ Thái Sư, Nhu Gia công chúa nhỏ giọng nói:
- Bọn họ là muốn thượng thư khuyên phụ hoàng ta sao?
- Ngươi tiểu nha đầu không cần quan tâm việc này, bọn họ cũng không phải là tiểu hài tử, đều có chủ trương của chính mình.
Hứa Tiên xoa bóp khuôn mặt như trứng ngỗng của nàng, chỗ da thịt chạm vào tay mềm mại như nước, giống như miếng đậu hũ trơn mềm.
Nhu Gia công chúa "ân" một tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tựa như có chút suy nghĩ.
- Hứa Tiên!
Trong lúc hốt hoảng, không biết là ai đang hô gọi tên của hắn.
Hắn mở hai mắt ra, thấy bầu trời đỏ như máu.
Bên người lại là núi cao vạn trượng.
Cách đó không xa, một nữ tử đưa lưng về phía hắn, đứng ở bên cạnh, gió núi mạnh mẽ khẽ động đạo bào vàng nhạt của nàng, thân ảnh nàng hơi lắc lư, phảng phất như một khắc sau sẽ từ bên vách núi rơi xuống.
Nữ tử bỗng nhiên ngoái đầu nhìn lại, hướng nàng mỉm cười.
Dáng tươi cười quen thuộc mà lại thân thiết kia, đôi mắt đen láy ôn nhuận động nhân, cũng không phải màu lưu ly, điều này làm cho nàng chút xuyên thủng tất cả mị lực đặc biệt, lại thêm một chút bình thường cùng ôn hòa như tỷ tỷ nhà bên.
Nàng là ai? Danh tự kia đã luẩn quẩn ở bên tai, lại bị gió núi gào thét tê toái, nghe không rõ ràng lắm.
Đôi mắt của nàng vì sao lại là màu đen? Không nên là màu đen sao? Bầu trời là màu hồng mới càng kỳ quái đi.
Ý niệm trong đầu hắn loạn thành một đoàn, nhưng trong lòng lại an tĩnh thần kỳ, trên người nàng có loại lực lượng làm cho người ta an tĩnh.
Bỗng nhiên nổi một trận gió to, mang theo thân thể nàng hướng về bên ngoài vách núi đổ nghiêng xuống, nàng mỉm cười thần tình bình yên như cũ, giống như thời tiết cuối thu, từ trên đầu rơi xuống một mảnh lá khô.
Trong lòng hắn khẩn trương, bước nhanh tiến lên vươn tay ra, nắm ở trong tay, nắm ở trong tay, lại chỉ có một mảnh ống tay áo vàng nhạt, hắn hướng phía dưới vách núi nhìn lại, lại chỉ có mưa loạn với gió núi vô hình.
Hắn mở tay đang nắm chặt, bên trong rỗng tuếch, trong lòng nỗi buồn vô cớ tự nhiên mất đi.
Vừa rồi, có ai ở đây sao?
Hứa Tiên mạnh trên giường ngồi dậy, vỗ vỗ ngực, nơi đó có một trận tim đập nhanh kỳ dị.
Hắn đã có bao nhiêu lâu không nằm mộng, tràng cảnh trong mộng cảnh như thủy triều rút đi, cuốn đi tất cả vết tích trên bờ cát, không cho phép người tự định giá phẩm vị tinh tế.
Bên cạnh Vân Yên mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, nhìn về phía song cửa, ánh sáng xuyên thấu qua đó:
- Hừng đông rồi sao?
Hứa Tiên xoa mặt nàng:
- Không có, chỉ là ánh trăng mà thôi.
Mười bốn tháng tám, ánh trăng đã rất sáng sủa, không, hẳn là đã xem như mười lăm tháng tám rồi.
Vân Yên phát hiện Hứa Tiên thần tình dị dạng, nắm bàn tay hắn đang xoa mặt mình nói:
- Thế nào?
- Vừa rồi mới nằm mộng.
Vân Yên cười nói:
- Ta lại muốn nghe xem loại mộng nào có thể khiến phu quân của ta tỉnh lại đây?
Hứa Tiên lắc đầu nói:
- Ta cũng không nhớ rõ ràng lắm, chỉ là cảm giác được, ta hình như đã quên một người, một người rất trọng yếu.
- Cái đó...là đáng sợ a!
Thanh âm của Vân Yên trở nên phiêu miểu mà xa xôi:
- Nguyên bản khi phiêu bạt trên hồ, bỗng nhiên có một ngày nhớ tới đa nương, lại phát hiện hoàn toàn không thể nhớ nổi bộ dáng của bọn họ, ta sợ thiếu chút nữa phát khóc ra.
Bất quá sau này cuối cùng lại nhớ được, hô!
Nàng vỗ vỗ ngực, hiện ra bộ dáng an tâm, tựa như muốn cho Hứa Tiên cũng an tâm theo.
Hứa Tiên không khỏi mỉm cười, sau khi từ trong mộng tỉnh lại, bên cạnh có thể có một nữ tử như vậy, luôn luôn có thể làm cho người ta cảm thấy an tâm.
Hắn vươn tay đem thân thể mềm mại của nàng kéo vào, mặt dán vào má của nàng nói:
- Nhưng không cho quên ta, một lần cũng không cho, bởi vì, ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh ngươi.
Mười lăm tháng tám, lễ Trung thu.
Ngày lễ vô hình vô ảnh chỉ tồn tại trong nhân tâm, lại đem cả kinh thành bao phủ trong bầu không khí vui mừng.
Tảo triểu vẫn chưa có mở lại, hoàng cung thiết yến cũng sẽ không mời Lục phẩm quan như Hứa Tiên, liền có được thời gian cả ngày rảnh rỗi.
Hắn đang lo lắng Thái Âm chân nhân thiên kiếp sẽ thế nào, mà Vương Văn Hội liên hợp thương thư lại có kết quả ra sao.
"Thùng thùng thùng" vài tiếng gõ cửa truyền vào trong tai hắn, lại không phải đến từ cửa chính, mà là cửa hông trong hoa viên, gia đinh nha hoàn bình thường ngẫu nhiên có từ nơi đó ra vào phủ đệ.
Nhưng đều cần quản sự chuyên môn lấy chìa khóa ra mở cửa.
Tiếng gõ từ bên ngoài, cung sẽ không có người mở ra.
Hứa Tiên không khỏi liếc mắt nhìn phương hướng đó một cái, lướt qua tường vây trùng trùng, cuối cùng trước mắt sáng ngời là nàng.
Hứa Tiên mở ra cửa phòng, chỉ thấy Duẩn nhi quần áo lục y, xinh đẹp thanh tú đứng ở bên ngoài, vừa thấy Hứa Tiên đã lộ ra một dáng tươi cười ngọt ngào, thanh thúy nói:
- Sư thúc.
Hứa Tiên không thấy thân ảnh Ngư Huyền Cơ, cười than thở:
- Sư phụ của ngươi vẫn là không chịu xuất môn a.
Duẩn nhi đem hộp thức ăn tinh xảo cầm trên tay đưa lên:
- Đây là sư phụ muốn ta mang cho ngươi, Duẩn nhi ngày hôm nay sẽ ăn ở đây.
Nhớ tới Hứa Tiên làm thức ăn, con mắt nàng lại tỏa ra ánh sáng.
Hứa Tiên bật cười:
- Đây không phải cho ngươi dùng để trao đổi sao!
Đem Duẩn nhi đem tiến vào trong phòng, mở hộp thức ăn ra, bên trong là bánh Trung thu xếp chỉnh tề, màu sắc khô vàng trơn bóng, mơ hồ tản ra hương khí, hắn đối với khả năng làm điểm tâm của nàng vẫn luôn luôn bội phục.
Cái này ngược lại bớt một phen phiền phức của hắn.
Hứa Tiên tự nhiên muốn tận đạo làm địa chủ, ban ngày mang Duẩn nhi và Nhu Gia ở trên đường du ngoạn một ngày, thẳng đến lúc hoàng hôn mới hồi phủ.
Trở lại đã thấy Phan Ngọc, Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Sao trở về sớm như vậy?
Phan Ngọc giải thích một phen, Hứa Tiên mới biết được, lão sư kia chính mình quả nhiên đã ở trong hoàng cung náo loạn sảy ra chuyện.
Canh giờ cung đình thiết yến định ra khá sớm, cũng chính là vào thời khắc này.
Quân thần cùng nhau thưởng thức trăng sáng, sau đó sẽ tan yến hội, phương tiện các đại thần về nhà cùng người thân đoàn viên.
Nhưng hôm nay vừa mới khai yến, mấy trăm đại thần liên danh thượng thư đã đưa đến trên bàn của Gia Ngự hoàng đế, trăm miệng một lời muốn khu trục thậm chí tru sát Thái Âm chân nhân.
Gia Ngự hoàng đế tự nhiên không đồng ý, chúng thần cũng là sớm có chuẩn bị, tất cả đều quỳ ở ngoài điện, không chịu rời đi.
Gia Ngự hoàng đế nếu không đáp ứng, sẽ quỳ chết ở chỗ này.
Phan Ngọc lắc đầu nói:
- Phụ vương thân thể không bằng năm xưa, cũng không biết cũng không biết ăn không tiêu.
Hứa Tiên nghe được cười khổ không ngớt:
- Yên tâm đi, sẽ qua đêm nay sẽ không có chuyện gì.
Phan Ngọc cười:
- Ngắm trăng đi thôi!
Người một nhà ngồi vây quanh bàn đá trong hoa viên, trên đầu một vòng viên nguyệt nhô lên cao, tỏa ra vạn đạo ngân quang.
Hứa Tiên thay Thái Âm chân nhân thở phào ra một hơi, thiên thời như vậy vừa vặn là lúc Thái Âm tinh lực mạnh nhất, cũng chính là lúc Thái Âm chân nhân mạnh hắn, độ kiếp hẳn là có cơ hội lớn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...