Vân Yên yếu ớt tỉnh dậy, liếc mắt nhìn bầu trời đêm, chỉ thấy ánh trăng kia đã không còn là trăng khuyết đầu tháng, mà là gần như viên mãn, kinh ngạc nói:
- Ta tốn bao nhiêu thời gian, mười ngày hay là chín ngày?
Hứa Tiên nói:
- Mười ngày.
Thế nào, cảm giác có khỏe không?
Vân Yên giơ tay lên, đầu ngón tay trống rỗng hiển hiện ra bảy cái thải tuyến, nàng nhẹ nhàng trích ra một cái, phát sinh tiếng vang như tiếng trời, đúng là Cầm huyền.
Tay của Hứa Tiên đặt ở bụng nàng còn chưa từng thu hồi, hơi chút thể hội, liền cảm giác linh lực bàng bạc trong cơ thể nàng, dĩ nhiên cũng tiếp cận sát biên giới độ kiếp.
Đây còn không giống với nuốt chửng nội đan yêu quái.
Linh lực không chỉ không hỗn tạp chút nào, ngược lại cực kỳ tinh thuần, cái này trừ khử các loại tai họa ngầm.
Mà quan trọng nhất là nàng cũng như nắm giữ tiên cốt pháp khu, tốc độ tu hành so với thường nhân nhanh hơn không chỉ chục lần.
Nhưng khi Hứa Tiên hỏi Vân Yên có cảm nhận được loại cảm giác khi Thiên Nhân Hợp Nhất này hay không, Vân Yên lại không hề thể hội được.
Cùng dùng đan dược phương thức hữu quan, lại bởi nguyên nhân Vân Yên bản thân tu vi không cao.
Có thể có có thể có phen thu hoạch này đã kinh hỉ rồi.
Hứa Tiên nói:
- Tuy rằng Kim Đan huyền ảo, nhưng ngươi bỗng nhiên đạt được nhiều linh lực như vậy, dù sao còn có chút căn cơ bất ổn, sau đó còn phải tốn nhiều chút thời gian tu trì mới đúng.
Vân Yên "ưm" một tiếng, sắc mặt phiếm hồng, bởi vì tay của Hứa Tiên thủ từ trên người nàng rút ra, ngược lại ở trên người nàng nhẹ nhàng qua lại, cùng da thịt nhẵn nhụi như mỡ của nàng so sánh, tay hắn vẫn là hơi có vẻ thô ráp, địa phương lướt qua, tê ngứa lan tràn ra, cũng câu dẫn khát vọng mơ hồ trong lòng nàng.
Hứa Tiên cúi đầu hôn lên cổ thon dài của nàng, hít vào thật sâu một cổ hương khí quen thuộc trên người nàng.
Cách một tầng sa y có thể thấy được, động tác trên tay hắn càng phát ra bừa bãi, biến ảo hình dạng nhũ phong kia.
Vân Yên hơi nghiêng đầu:
- Ân, phu quân, mấy ngày nay...làm phiền ngươi.
Tựa như đang chìm trong mộng cảnh, cũng có thể cảm thụ được gần mười ngày nay, hắn không dời chút nào đứng ở bên người chính mình.
Hứa Tiên dừng lại động tác, cười nói:
- Ngươi là của ta mà, có cái gì mà phiền hay không.
Hắn cũng biết nàng thích nghe nhất lời tâm tình thế nào, có thể là bởi vì phiêu bạt lưu ly quá lâu.
Đã sớm quen nghe đủ loại dỗ ngon dỗ ngọt, nàng cần chỉ là một loại tình cảm thủy chung như thế này.
Vân Yên không khỏi động tình, lẩm bẩm nói:
- Ta là của phu quân, vĩnh viễn đều là của phu quân.
Tay nàng thuận theo tự nhiên cởi vạt áo của hắn, mà quần áo trên người chính mình đương nhiên tất cả đều giao cho hắn đến phụ trách.
Hứa Tiên lại ngăn cản động tác của nàng, lột áo khoác của nàng xuống.
Khi một cái quần lụa mỏng cuối cùng trên người nàng lột ra, rơi xuống trên cỏ vàng.
Hứa Tiên cũng không nhịn được tạm thời đình chỉ động tác, mà thưởng thức.
Tay nàng che đậy ở giữa hai chân, ngồi chồm hỗm ở trên bàn đá, dưới ánh trăng chiếu rọi xuống, thân thể mỹ lệ tản ra quang mang trắng noãn.
Ở trong hoa viên rộng rãi thoáng mát này, cho dù là nàng ngượng ngùng bất kham, quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn vào con mắt của Hứa Tiên, tóc mây đen bóng rũ lả tả uốn lượn xuống, càng phát ra mỹ cảm thành thục động nhân.
Nàng dục thể đẫy đà mà viên nhuận, giống như sơn dương, đối với hắn thân là người chăn dê không chút nào bố trí phòng vệ.
- Phu quân!
Vân Yên rốt cục không chịu nổi ánh mắt của hắn nữa, nhẹ giọng hô một tiếng, rõ ràng nàng đã đến trình độ như vậy, nhưng quần áo trên người hắn còn gần như chỉnh tề, tương phản như thế khiến nàng cảm thấy một tia cảm giác thẹn thùng.
Hứa Tiên mỉm cười, rốt cục đem nàng ôm vào trong lòng, hôn lên cánh môi đỏ tươi.
Lại lập tức cảm giác được nàng dùng ngón tay ngọc nhỏ và dài để đánh đàn, chảy xuống nơi nào đó, để hắn hô hấp cũng không nhịn được bị kiềm hãm, thấy nàng không cam lòng nhìn chằm chằm vào chính mình, tựa hồ đang oán giận chính mình trêu đùa vô lương, đây xem như là nàng đang phản kích đi sao.
Thế nhưng bất cứ phản kháng gì đều là phải nỗ lực đại giới, khi Hứa Tiên không chịu nổi đem nàng triệt để công phạt, để nàng toàn cảnh đình trệ, mới phát hiện đây có thể mới là mục đích ban đầu của nàng.
Đêm lạnh như nước, trong thành Trường An, thiên gia vạn hộ, một mảnh vắng vẻ.
Lòng người dễ dàng quên đi, bất quá mười ngày, dị tượng Bạch Vân Quan mang đến bất an bất an, đã xóa bỏ.
Ngược lại đầu nhập trong niềm vui mừng của lễ Trung thu.
Chỉ có số ít người, ngừng thở, yên lặng chờ đợi.
Hứa Tiên đem Vân Yên đang mê man, đặt ở trên giường, dùng chăn mỏng che phủ thân thể mềm mại động nhân kia.
Mới vừa rồi trong hoa viên điên cuồng còn rõ ràng trong mắt, để hắn dư vị vô cùng.
Tiểu ny tử này luôn luôn là giỏi hiểu ý người, có chút thời gian càng là uốn mình nghênh hợp, chỉ vì để hắn thỏa mãn.
Nhưng đây đương nhiên là khó có thể làm được, Hứa Tiên ngồi ở bên giường khẽ vuốt ve gương mặt của nàng, nguyên bản tóc mây tóc mây đã hoàn toàn tán loạn rơi xuống, lại không che lấp đựa vẻ ửng hồng và xuân sắc chưa tiêu tán hết trên mặt ngọc.
Mà càng thêm mê người lại vui vẻ là đủ loại biểu tình, thậm chí tiếng rên khẽ như tiếng đàn.
Hỏa diễm trong bụng Hứa Tiên dấy lên, hoặc là nói chưa từng tắt đi, nhưng là không thể làm sao được, nàng đã không thể nào chịu nổi chinh phạt nữa.
Cố nhiên hắn nếu có ý, nàng cũng sẽ nỗ lực để hắn một lần nữa đạt được vui vẻ cực hạn kia.
Thế nhưng loại sự tình này nếu là đơn phương nghênh hợp, cũng sẽ trở nên không thú vị.
Hắn không dám tiếp tục ở lại trong phòng, khoác áo ra ngoài cửa.
Nguyệt linh chi lực thanh lương để dục hỏa của hắn hơi chút tiêu tán bớt, ngưỡng vọng một vòng nguyệt lượng vàng nhạt, ngày mai chính là Trung thu.
Bởi vì nguyên nhân lễ Trung thu, Hứa Tiên trì hoãn thời gian Phan Ngọc dùng Kim Đan, nàng có rất nhiều tràng diện phải ứng phó, hắn cũng sợ làm hỏng Thái Âm chân nhân độ kiếp, tuy rằng không có thời gian quá dài ở chung, thế nhưng dù sao cũng có một hồi thầy trò.
Ngược lại vì Trung thu làm chuẩn bị.
Phan Ngọc lặng lẽ thở phào một hơi, chỉ cảm thấy gần đây ánh mắt Hứa Tiên nhìn nàng có chút dọa người, để nàng tim đập thình thịch, đơn giản né qua hắn một ít, chỉ biết là ngày ấy sẽ chạy không thoát, chỉ đành nhắm mắt lại chờ đợi.
Sáng sớm, Hứa Tiên đã chuẩn bị xuất môn đặt mua vài thứ, quay đầu lại đã thấy Nhu Gia công chúa ở sau người đôi mắt trông mong nhìn hắn.
Hứa Tiên nói:
- Muốn đi không?
Nhu Gia công chúa gật đầu, lại cảm thấy thiếu khẳng định, thanh thúy nói;
- Muốn đi!
Hiếm có khi nào nàng thật vất vả có thể dũng cảm biểu đạt suy nghĩ của chính mình, Hứa Tiên đương nhiên không thể đả kích tính tích cực của nàng, hơn nữa ánh mắt chờ mong đó cũng thực sự khiến người ta khó có thể cự tuyệt được.
Hứa Tiên cười nói:
- Thay quần áo đi.
Như vậy ta cũng không cách nào mang ngươi đi ra ngoài được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...