Cố nhân? Pháp Hải không khỏi nhớ tới nhiều năm trước, ở dưới mái hiên vương phủ tránh mưa, thiếu niên Anh Vũ ngăn cản hộ vệ của chính mình, chỉ là hình tượng đó đã khó trùng hợp với Lương vương lúc này.
Lương vương thấy Pháp Hải trầm mặc không nói, còn muốn khuyên nữa, bỗng nhiên cảm thấy trong ngực đau nhức, chén trà trong tay rơi xuống đất, nát bấy.
- Đại sư, đây là có chuyện gì?
Lương vương vẻ mặt sợ hãi mà hỏi.
Pháp Hải thật sâu liếc mắt nhìn Lương vương:
- Vương gia, ta sẽ lại giúp ngươi một lần.
Lương vương bất chấp thân thể dị trạng, kinh hỉ nói:
- Thực không? Vậy thì đa tạ đại sư.
Nhưng mà Pháp Hải lại từ trong tay áo lấy ra Tử Kim Bát:
- Vương gia, ngươi hướng bên trong nhìn xem.
Lương vương hướng trong bát nhìn lại, chỉ thấy một một người tóc tai bù xù bị ác quỷ ném vào trong vạc dầu, lập tức thấy nước mỡ sôi trào lên bắn văng ra, người nọ thân ở trong đó giãy dụa kêu thảm thiết, để hắn nhìn tới muốn nôn mửa.
- Đại sư, ngươi làm cái gì vậy?
Pháp Hải nói:
- Ngươi lại nhìn xem.
Lương vương tỉ mỉ nhìn lại, ác quỷ đã xem người nọ từ trong nồi chảo vớt ra, trong nháy mắt da thịt bị nấu chảy đã khôi phục nguyên trạng, nhưng cũng hiển hiện ra diện mục của đối phương, Lương vương kinh hãi kêu một tiếng:
- Liên nhi, đại sư, đây là có chuyện gì? Đây là ở nơi nào? Con ta sao lại ở đó?
Pháp Hải nói:
- Nơi này là âm tào địa phủ, Lương công tử đang ở trong địa ngục chịu phạt.
- Cái gì? Con ta hắn đã chết?
Lương vương quá sợ hãi, lui về phía sau ngã ngồi vào ghế.
Pháp Hải thở dài, gật đầu.
Lương vương giật mình hồi lâu:
- Đại sư, ta cầu ngươi cứu hắn.
- Sinh tử có số, nhân quả có báo, ai cũng không cứu được hắn.
Mà lệnh lang có báo này, vị tất Vương gia ngươi không có quan hệ.
Vương gia ngươi cùng với lệnh lang suy nghĩ an ủi.
Không bằng lo lắng hơn cho chính mình sau trăm năm đi.
Lương vương quá sợ hãi, trên bàn thức ăn đã tẻ nhạt vô vị, nhìn quanh bốn phía, càng không thể tưởng tượng chỗ ở an nhàn này có một ngày cũng có khả năng biến thành Nê Lê Địa Ngục.
- Ta khuyên Vương gia ngươi từ hôm nay trở đi vẫn là hối cải làm lại cuộc đời, làm nhiều việc thiện, bù đắp tội nghiệp.
Bằng không, ngay cả ở trần thế có thể dối gạt người, tại Địa phủ lại không lừa được quỷ, bần tăng cáo từ trước.
Pháp Hải nói.
Lương Vương Gia ngồi yên ở trong phòng, thần tình trên mặt thiên biến vạn hóa, cuối cùng vỗ bàn mạnh nói:
- Hứa Tiên, thù giết con, bất cộng đái thiên.
Hắn mặc dù không rõ ràng lắm Lương Liên cụ thể vì sao mà chết, nhưng sự tình nếu phát sinh tại Hàng Châu, tất nhiên cùng Hứa Tiên khống thoát khỏi quan hệ.
- Người a.
Lương vương ra lệnh một tiếng:
- Cùng ta triệu tập kỳ nhân dị sĩ tinh thông thuật pháp, vô luận là ai, chỉ cần có thể giết chết Hứa Tiên, đều ban thưởng hoàng kim nghìn lượng.
Lương Liên chính là con trai độc nhất của hắn, nếu là Lương Liên chết, Lương gia bọn họ từ nay đoạn tuyệt hương hỏa.
Dù có bao nhiêu quyền thế phú quý cũng là vô dụng.
Nhưng đồng thời trong lòng hắn còn ôm một tia may mắn, chỉ mong là chính mình nhìn lầm, chỉ mong người nọ cũng không phải là Lương Liên.
Pháp Hải đã bước ra khỏi cửa phủ, lắc đầu thở dài:
- Chấp mê bất ngộ!
Lại đem ánh mắt chuyển hướng phương tây xa xôi, lướt qua phòng ốc, lướt qua thành tường.
Trong Bạch Vân Quan, Hồ Tâm Nguyệt bỗng nhiên cả người chấn động.
- Thế nào?
Hứa Tiên vội hỏi.
- Có người ở điều tra ở đây, rất mạnh.
Hồ Tâm Nguyệt dù sao đã tu hành nghìn năm, lại là linh thú biến thành, linh cơ cảm ứng muốn so với Hứa Tiên mạnh hơn rất nhiều.
- Là ai?
Hứa Tiên nhíu mày, có thể được nàng đánh giá như vậy.
nhất định không phải hạng Kim Đan yêu quái tầm thường.
- Đã đến!
Hồ Tâm Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa.
- A Di Đà Phật.
Theo tiếng niệm Phật hiệu như hồng chung, một cái hài rách bước vào trong đình viện.
Hứa Tiên con ngươi co rụt lại, Pháp Hải.
Vốn có danh phận thầy trò, nhưng lại vì một hồi đại chiến lý niệm, hôm nay bốn mắt nhìn nhau thật đúng là có chút không lời để nói.
Pháp Hải lại nói:
- Bảy trăm năm chấp mê, đã đến lúc hóa giải ân oán.
Hồ Tâm Nguyệt thướt tha đứng dậy, cười nói:
- Hòa thượng, ngươi là đang nói ta sao?
Trong lòng cũng rất không thoải mái, chính mình tuy là người trong Dao Trì, nhưng Pháp Hải càng là thân truyền đệ tử của Pháp Hải.
Đối phương nếu là hạ quyết tâm xuất thủ, chính mình hoàn toàn không phải đối thủ.
Lúc này, Hứa Tiên bỗng nhiên che ở trước người nàng, Hồ Tâm Nguyệt hơi lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Hứa Tiên nghiêng đầu nói với Hồ Tâm Nguyệt:
- Hồ ly chạy đi sao!
Biểu tình chăm chú kia để Hồ Tâm Nguyệt trong lòng khẽ động, cười nhạo nói:
- Nếu như là vì báo ân, vẫn là miễn đi sao.
Ta giúp ngươi là nhìn trên mặt mũi của Tiểu Bạch, không phải vì ngươi!
- Cũng không phải vì báo ân, cũng không phải vì ngươi.
Nếu như nương tử nàng cảm thấy chuyện này, nàng muốn phụ trách mà nói, như vậy ta cũng thế.
Hơn nữa ta không phải đã nói sao? Muốn ngươi đi gặp nàng, không thể nửa đường đã bị người cướp đi.
- Hừ, giả bộ dáng.
Hồ Tâm Nguyệt quay đầu nói ra.
Hứa Tiên nói:
- Xin lỗi a sư phụ, đệ tử vẫn là cùng người đối nghịch.
Có lực lượng càng cường đại hơn, cũng có thể dùng thái độ càng thêm thoải mái đối mặt.
Ở trong số mệnh đã định trước trước mặt chung cực Boss này, bằng vào bản thân hiện tại có thể đỡ được mấy chiêu?
- Các ngươi không nên hiểu lầm, bần tăng cũng không phải là tới chiến.
Pháp Hải nói để hai người đều là sửng sốt:
- Không phỉa...đến chiến?
Hứa Tiên thật vất vả bày ra tư thế, trong khoảng thời gian ngắn còn có chút thu lại không kịp.
Hồ Tâm Nguyệt đã ung dung cười, lướt qua Hứa Tiên:
- Nguyên lai đại sư đã lĩnh ngộ phật pháp quảng đại, tu vi tâm cảnh cao hơn một tầng lâu, ít ngày nữa sẽ tương chứng Bồ Tát quả vị, đương nhiên sẽ không đem chút ân oán nhỏ trước đây để ở trong lòng, thực sự là đáng mừng a.
Pháp Hải trợn mắt nhìn Hồ Tâm Nguyệt một cái, hiển nhiên cũng không phải lĩnh ngộ Phật hiệu gì, đã có thể mắng trả, đánh không đánh lại, tùy tiện cho nhân gia đạp lên mặt.
Hứa Tiên lập tức cảm thấy cả người thoải mái, lại không chỉ bởi vì thiếu đi một đại địch như Pháp Hải.
Từ lúc xuyên qua cho tới bây giờ, thận trọng, không ngừng đi tới, rốt cục, đại địch trong số mệnh này cũng bị tiêu mất sao? Sẽ không hề có Kim Sơn Tự, không hề có Lôi Phong tháp, cái gọi là số phận kia, đã bị hắn triệt để xoay chuyển.
- Không nên nhiều lời.
Hứa Tiên tạo thành chữ thập làm lễ nói:
- Sư phụ!
Ân oán nơi đây kết thành liền không cần sử dụng bạo lực để giải nữa.
Pháp Hải cũng thi lễ trở lại.
- Sư phụ vì sao lại đến kinh thành?
- Vì đan dược phía sau ngươi, Hoàng hậu nương nương nói, có yêu đạo đầu độc thánh tâm, họa loạn thiên hạ, đặc biệt mới ta đến trừ yêu.
- Người sẽ không phải là tới hủy đan dược đấy chứ?
Hứa Tiên trong lòng cười khổ, Pháp Hải lần này tới kinh, dĩ nhiên là vì vị sư phụ yêu đạo kia của chính mình.
Vừa rồi đã thoải mái nói không cần tái chiến, sẽ trở lại đánh nhau một trận sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...