Hứa Tiên Chí


Ngao Ly vuốt cái lỗ tai đỏ hồng:
- Hừ, Hứa Tiên xấu xa, cũng không giúp ta độ kiếp, lẽ nào không phải cùng hắn ngủ mới bằng lòng sao?
Tiểu Thanh sắc mặt đỏ lên:
- Tiểu hài tử không nên nói bậy, là chính ngươi tu hành chưa tới, cho nên mới cho ngươi hảo hảo tu hành.
- Ngươi mới là tiểu hài tử, ta mới không phải tiểu hài tử, ngươi dám nói chưa cùng Hứa Tiên ngủ, gạt người là tiểu...!Đau nhức đau nhức đau nhức.
Tiểu Thanh đỏ mặt véo lỗ tai Ngao Ly:
- Ta đã nói không được nói bậy mà.
- Ai, buồn chán a, không chỉ buồn chán, còn phải ăn mấy thứ khó nuốt này, còn phải bị khi dễ, Bạch tỷ tỷ, Ly nhi rất nhớ ngươi!
Ngao Ly lại nằm úp sấp ở trên bàn, hai tai đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ủy khuất.
Ngoài cửa sổ bầu trời càng phát ra âm trầm, rơi xuống mưa nhỏ.
Tiểu Thiến và tiểu Thanh nhìn nhau, chung quy là đối với nàng có chút sủng nịch.
Tiểu Thanh nói:
- Được, được, để ta đến nghĩ biện pháp.
Nhắm mắt lại, yên lặng niệm chú, hai tay ngón trỏ cong lại, một điểm lục quang lóe ra, hướng về khoảng không chỉ một cái.
- Đến!
Mấy Quỷ Ảnh, ai ai ô ô lăn lộn đầy đất, Ngao Ly nhìn cười ha ha.
Bạch Phúc nói:
- Thanh cô nương, người lại gọi đám tiểu nhân đến làm cái gì?
- Đúng vậy, đúng vậy, người đều đã độ kiếp thành tiên, nào còn cần đến chúng ta, không bằng thả chúng ta đi sao!
- Không phải người cùng Hứa công tử nói một chút, chúng ta theo hắn cũng tốt a, ngươi đánh ta làm cái gì?

- Đầu đất, cái này còn có phân biệt sao?
Ngũ quỷ bất mãn lầm bầm.
Tiểu Thanh vặn thắt lưng nói:
- Ta không thả, các ngươi là do ta năm đó không dễ dàng bắt được, các ngươi, ưm, nói chuyện cười dễ nghe một chút.
Quỷ quỷ thiếu chút nữa lại ngã xuống đất, hơn nửa đêm bị cương ép dùng thuật triệu hoán qua đây.

Chính là vì nghe truyện cười.
- Ngài cũng không đem chúng ta coi là người.
- Dài dòng, các ngươi vốn dĩ cũng không phải người, còn không mau kể.
Tiểu Thanh làm bộ muốn đánh.
Ngũ quỷ không dám trái lệnh, khổ sở kể truyện cười, hiệu quả tự nhiên là tạm được.
- Không dễ nghe.
Ngao Ly cũng mở miệng phụ họa.
- Lại dám làm lấy lệ với chúng ta.
Tiểu Thanh nhíu mày một cái, dùng ngự sử phương pháp, khiến bọn hắn lăn qua lăn lại nhảy lên nhảy xuống, Ngao Ly ngược lại vỗ tay cười lớn.
Phong Hỏa hí chư hầu như vậy, thẳng khiến ngũ quỷ sắp khóc ra.
Tiểu Thiến bỗng nhiên nhíu mày:
- Có tặc nhân tiến đến, đằng đằng sát khí, không giống như là kẻ cắp bình thường.
Bạch Phúc nói:
- Để tiểu nhân đi xem một chút.
Nói rồi nhanh như chớp chạy đi, trên mặt lộ ra tiếu ý:
- Rốt cục giải thoát hoàn hảo có kẻ chết tahay đưa tới cửa.
Nửa canh giờ sau, Ngao Ly ở dưới đống xương trắng nàng ăn còn lại, đá đá thi thể Lương Liên, cho ra kết luận:
- Chết mất rồi.
Tiểu Thiến khẽ cười một tiếng:
- Tên công tử này, dĩ nhiên bị dọa chết tươi.
Làm người quan khán "phim kinh dị", đương nhiên không thể thể hội tâm tình người diễn viên.

Hừ, coi như là diễn viên, nàng cũng phải sắm vai quỷ.
- Chết thì chết đi sao!
Tiểu Thanh mở tay ra, đưa ra lời tổng kết.
Ba nữ nhân không tim không phổi, coi mạng người như cỏ rác, sau khi xem được tiêu khiển nho nhỏ, vẫn quyết định trở lại ngủ đi.
Ngũ quỷ chủ động nhận công tác quét tước, bảo chứng tại lúc hừng đông sẽ đem tất cả khôi phục nguyên trạng.
Hứa Tiên nếu có biết, có thể hẳn là cảm tạ Lương Liên đi sao.
Mà lúc này Lương Liên đương nhiên còn không biết chính mình dĩ nhiên tạo ra được tác dụng tiêu khiển trọng yếu như vậy.
Hắn thần chí mơ màng bị đưa tới thế giới Địa phủ, vì người có trọng tội, liền giao do Tần Nghiễm Vương tự mình phán phạt.
Thấy rõ ba chữ "Tần Nghiễm Vương" trên bảng hiệu ngoài điện, hắn đã run rẩy như si, không kịp vào điện, đã trước bị mang đến Nghiệt Kính Thai bên phải điện.

Đài cao một trượng, kính lớn mười phần, treo ở hướng đông, trên hoành bảy chữ:
- Trước Nghiệt Kính Thai không có người tốt.
Lương Liên bị kính chiếu trúng một cái, chỉ thấy trong kính hắn đen vô cùng.
Quỷ soa mặt xanh nanh vàng nhe răng cười:
- Tiểu tử ngươi có phúc.
Ba cổ xoa đem Lương Liên đâm thủng đưa đến trong điện.
Lương Liên nội tâm đau nhức giãy dụa kêu thảm thiết.
Tần Nghiễm Vương ngồi trên điện cao, mở ra Sinh Tử Bộ, từng tờ bay qua, mặt trên ghi chép toàn bộ tội trạng của Lương Liên từ lúc sinh ra đến khi chết đi.
Lật đến cuối cùng:
- Thật một Lương gia công tử dụng tâm sài lang, ngươi hoành hành một đời, hôm nay báo ứng đến.
Sau đó thoăn thoắt viết thành phán văn, ném xuống phía dưới:
- Đưa vào Địa Ngục chịu phạt.
Quỷ soa được lệnh, lập tức đem hắn xiên đi ra ngoài, dựa theo tội trạng khác nhau, đưa vào các Địa Ngục.
Thí dụ như Địa Ngục cứt đái, Địa Ngục đói bụng, Địa Ngục khát, Địa Ngục máu mủ, Địa Ngục cắt chém, Địa Ngục kiếm diệp, Địa Ngục hồ lang, Địa Ngục hàn băng,...
Lương Liên sinh tiền thích nhất là cực hình, ở đây mới biết báo ứng khó chịu.
Địa phủ hình phạt, nhân gian khó bằng được một phần vạn.

Thí dụ như trong địa ngục cắt chém, liền có tiểu quỷ mang tới cưa dài, đem hắn cưa ra hai bên.

Nếu là người thụ hình này, đây cũng là chết thấu.

Nhưng lại có hai quỷ tướng ở hai bên thân thể của hắn đứng một chỗ, một lát sau lại dài ra, lại thu hình, cứ như vậy tuần hoàn chịu phạt.
Càng có Địa Ngục đoạn gân dịch cốt, Địa Ngục lột da lóc xương, không phải một hai lần.

Liền gọi hắn tạo ác nghiệp, gấp mười lần, gấp trăm lần còn giữ qua đây, mới giải hết oán khí thế gian.
Trong Địa ngục nồi chảo nóng bỏng, đao sơn đứng vững, hỏa diễm bốc lên.

Chúng quỷ kêu rên thảm thiết, nhận hết dằn vặt, đối với các loại việc làm lúc sống, cũng biết hối hận phải không?
Mà giờ này khắc này, trong Lương Vương Phủ đèn đuốc sáng trưng, tiếng đàn tiếng sáo không ngừng, toàn bộ lại như một phiến thiên địa khác.
Lương vương một thân hoa bào, vẻ mặt tươi cười, cầm chén trà phụng nói:
- Đại sư lần này tới kinh, sao không thông báo trước cho lão phu một tiếng, tiện phái người đi nghênh tiếp.
Ngồi ở đối diện chính là Pháp Hải.
Pháp Hải nói:
- Bần tăng người trong sơn dã, không dám quấy rầy đại giá của Vương gia.
- Đại sư khách khí, ngươi ta giao tình nhiều năm, cái này thì tính là gì.
Lương vương kê lót vài câu, liền buôn chén trà xuống nói:
- Lão phu có một chuyện, muốn mời đại sư hỗ trợ.
- Là chuyện gì?
Pháp Hải tuy là câu hỏi, trên nét mặt cũng rất là đúng.
Lương vương giọng căm hận nói:
- Hứa Tiên kia tự đại võ công cao minh, xông loạn Lương Vương Phủ ta, suýt nữa hại tính mệnh của bản vương, vô luận như thế nào cũng mời đại sư xuất thủ, báo thù này cho bản vương.
Hứa Tiên lần đó tuy rằng che mặt mà đến, nhưng sau đó nhiều lần hiển lộ "võ công", Lương vương cũng không phải là kẻ ngu ngốc, đã kết luận đó chính là Hứa Tiên, vẫn muốn trả thù, lại sợ không phải đối thủ của Hứa Tiên, lúc này mới nghĩ đến Pháp Hải.
Pháp Hải hai tay tạo thành chữ thập, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim:
- Đó cũng là kiếp nạn nên có trong mệnh của Vương gia.
Lương vương đứng dậy:
- Đại sư sẽ không bật cận nhân tình chứ?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui