Hứa Tiên Chí


Hồ Tâm Nguyệt ôm chân nhỏ, đem đầu gối lên trên đầu gối, nghiêng đầu nhìn Hứa Tiên, nói nước đôi:
- Phải không?
Tư thái có chút kỳ quái, nhưng cũng có vẻ lịch sự tao nhã, như một con tiểu hồ ly đang ôm con.
Bóng đêm dần dần trở nên thâm trầm, con mắt dã thú ở trong hắc ám chiếu rọi sáng quắc, lóe ra hoặc lam hoặc lục quang mang, từng điểm nhỏ, hướng bốn phía chung quanh đạo quan, nhìn về phía hỏa quang duy nhất kia.
Đôi mắt Hứa Tiên thật sâu đầu nhập hỏa quang, âm thầm cân nhắc: giờ này khắc này, ở trong tầm mắt của ta, cũng có vô số ánh mắt đang nhìn trộm nơi này, yên lặng cùng đợi ánh bình minh, chờ đợi một thời khắc nào đó.

Ta cũng không thể hiểu được, cũng chỉ có thể chờ đợi, một mục tiêu của chung.

Trở lại bên cạnh nhân gia.
Mấy ngày qua, lại có mấy tinh quái nhìn chằm chằm vào đỉnh lô, đều bị Hứa Tiên tiện tay đuổi đi.

Nếu là thầm nghĩ đi ăn trộm, giáo huấn một phen lại trở về.

Nếu muốn giết người sát hại tính mạng, chính là bị chém không buông tha.
Hứa Tiên và Hồ Tâm Nguyệt nhàn hạ đến vô sự, chỉ đành dùng nói chuyện phiếm để tiêu tốn thời gian, tranh chấp tranh chấp luôn luôn không thiếu nhưng loáng thoáng tựa hồ lại có một ít ngăn cách.

Đương nhiên, Hứa Tiên không xác định được, đây là phủ của chính mình hay ảo giác?
Khí trời càng phát ra nóng bức, tiếng ve kêu phía dưới càng phát ra vang dội.
Trời quang vạn dặm, dưới ánh nắng mặt trời chói chang, dưới ánh nắng mặt trời mãnh liệt, trên đường bụi mù xông lên, một chữ "Trà" trên cây cờ khác theo gió lay động, trong quán trà không ít du khách đình tú.

dưới mái che nắng đang thưởng thức một ly trà, khách đình trú, để tránh qua giờ ngọ ngày mai, một đoạn thời gian này đã quá ngọ khiến nóng hè bức bối nhất.

Lúc này, một hành giả độc thân, xuất hiện ở đường chân trờ.

Vì nóng rực mà không khí bốc lên khiến thân hình hắn thoạt nhìn có chút đứt gãy không rõ.
Lúc đầu còn cảm giác xa nôi, nhưng trong nháy mắt, liền đi tới gần đó.

Lại có vẻ tự nhiên mà vậy, khiến người ta chưa phat giác ra nửa phần đột ngột đó rồi.
Hành giả đầu đội mũ nón chống nắng, thấy không rõ khuôn mặt lắm, mặc một thân tăng y xám nhạt, trong tay cầm bình bát và thiền trượng, là tăng nhân tha phương.
Tăng nhân tiến vào trong quán trà, mới tháo mũ nón xuống, hiện ra khuôn mặt, hắn râu tóc bạc trắng mặt mũi hiền lành, lại hiển lộ khí độ cao tăng, chính là Pháp Hải.
Tiểu nhị tiến lên bắt chuyện:
- Vị đại sư này, ngươi muốn cái gì?
- Tiểu ca, cho ta một chén nước trà.
Pháp Hải tìm chỗ ngồi xuống, đem cái bát đặt lên bàn, thiền trượng dựa lên bên cạnh bàn.

Mắt thấy xem ra cùng hành tăng bình thường không giống nhau.

Ai có thể nghĩ đến, nhân vật bình thường như vậy là người đại pháp lực chân chính trong Phật môn đây?
Tiểu nhị đưa lên nước trà, quen thuộc hô:
- Đại sư, ngài lúc này cũng là muốn đi đến kinh thành sao?
Pháp Hải cười nói:
- Ngươi làm thế nào biết được?
- Con đường này chỉ thông tới kinh thành, ở đây lại cách kinh thành không xa, uống xong chén trà này, đi them nhất thời tam khắc nữa là đến.
Pháp Hải hướng phía tây bắc nhìn lại, gật đầu nói:
- Ừm, thấy được.
- Thấy rồi? Ngươi nhìn thấy cái gì?
Tiểu nhị buồn bực.
- Đương nhiên là kinh thành!
- Đại sư thực sự biết dùa đấy, ở đây cách kinh thành còn có chừng hơn mười dặm.
Pháp Hải cười cười nói:
- Tiểu ca, gần đây trong kinh thành có xảy ra chuyện quái dị gì không?
Tiểu nhị nhìn trái nhìn phải, hạ giọng nói:
- Nếu là nói chuyện quái dị, gần đây lại có một chuyện.

Khoảng thời gian trước, trong kinh thành Tây Sơn Bạch Vân Quan, bỗng nhiên mọc lên khói báo động, sau này mới biết được, thì ra là con dơi...!Có người đã nói quốc sư kia là yêu đạo.

Kỳ thực Thái Âm chân nhân vẫn chưa thụ phong quốc sư, chỉ là phố phường tương truyền, đều muốn hắn xem như là quốc sư.
Pháp Hải yên lặng lắng nghe, cuối cùng thản nhiên gật đầu, lại nhìn phía kinh thành, Trong lòng dĩ nhiên có vài phần tính toán.
Lúc này lại có khách nhân vào cửa, tiểu nhị vội vàng đi tới bắt chuyện, khi trỏe về đã không thấy hình bóng của Pháp Hải đâu, chỉ là lưu lại mấy văn tiền tra.
Sau một lát, ngoài Từ Ân Tự, Pháp Hải đi nhanh bước vào trong chùa.
Pháp Thiện cười ha hả đem Pháp Hải nghênh đón vào trong điện:

- Sư huynh một đường khổ cực rồi.
Pháp Hải lắc đầu nói:
- Ngươi vẫn là bộ dáng như trước.
Pháp Thiện cười nói:
- Không so được với sư huynh đã buông bỏ chấp nhất, ngộ Phật hiệu, đem chứng Bồ Tát quả vị.
Trong thiện phòng, hai người ngồi đối diện đàm luận, tiểu ni cô bưng trà đưa nước, thoạt nhìn tuổi tác tuy nhỏ, nhưng thần tình lại có chút nghiêm túc.
Pháp Hải nhìn mà nhíu mày:
- Trong chùa miếu này sao lại...
Pháp Thiện liền đem nguyên do giải thích một phen:
- Niên kỷ của nàng không nhỏ, không có gì quan trọng, hơn nữa còn muốn cầu sư huynh ban thưởng pháp hiệu.
Hắn dáng tươi cười cổ quái, Pháp Hải cũng mạc danh kỳ diệu, chỉ đành gật đầu sợ hãi than:
- Sư tôn quả nhiên tuệ nhãn, có thể biết được quá khứ tương lai, hôm nay phen tình hình này, nói vậy cũng không nằm ngoài ý liệu của sư tôn, vì sao không chịu ban thưởng đôi câu vài lời, để chúng ta cũng có tính toán đây?
- Phật viết không thể nói, sư tôn nếu không nói, đó là không cần nói.

Ngươi ta chỉ cần án theo tâm ý của chính mình đến làm là được.

Trong kinh rất nhiều tình hình đều đã nói rõ trong đó.

Sư huynh nếu đã đến, chắc là muốn xuất thủ, lần này có thể có một hồi náo nhiệt để xem.
Pháp Thiện ha hả cười nói.
- Còn muốn gặp qua Hoàng hậu nương nương rồi lại nói.
Pháp Thiện nói:
- Nếu đã đến trong kinh, sao không đi gặp Thích Sắc sư điệt, ta thấy hắn khoan nhân rộng lượng.
Pháp Hải khoát khoát tay nói:
- Cái này không cần sư đệ ngươi đến quan tâm.
Trong lúc nói chuyện, liền nghe ngoài cửa truyền báo:
- Hoàng hậu nương nương giá lâm!

Là Pháp Thiện dự tính thời gian tốt, khiến người đi mời Hoàng hậu nương nương.
Hai vị đại năng cũng không làm giá, án theo tục lệ của phàm nhân đến ngoài cửa nghênh giá.
Tiểu ni cô do lão ni cô biến thành đi theo ở bên.

Mấy ngày nay, nàng thông qua từ trong miệng vị sư phụ không đứng đắn này biết được đôi câu vài lời, mới biết Thiên Địa rộng lớn, chính mình trước đây kiến thức qua bất quá là ếch ngồi đáy giếng.

Cảnh tượng trước mắt lại càng để nàng khó hiểu nói:
- Sư phụ, hoàng hậu kia địa vị mặc dù cao, nhưng cũng bất quá là phàm nhân, làm sao lại vất vả hai vị tự mình nghênh tiếp?
Hai Thần Tiên nghênh tiếp phàm nhân, theo nàng thấy quả thực không thể tưởng tượng được.
Pháp Thiện nói:
- Sinh hoạt tại thế tục, ẩn nhẫn chính là nghĩa vụ thứ nhất.

Giống như ngươi lúc đầu tùy ý thi triển thuật pháp đối phó con người, không phải chuyện chúng ta nên làm.
Tiểu ni cô không dám ngạo mạn đối đãi:
- Đệ tử ghi nhớ!
Trong lòng lại có chút không cam tâm.
- Chúng sinh bình đẳng.
Pháp Hải bỗng nhiên mở miệng nói.
Tiểu ni cô cả người chấn động, đây vốn là giáo lý cơ bản nhất của Phật gia, chúng sinh bình đẳng, ta làm sao dám tự cho mình siêu phàm, cao hơn chúng sinh.

Hướng Pháp Hải hành lễ một cái, sau đó yên tĩnh đứng trở lại chỗ cũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui