Hứa Tiên Chí


- Thế nào?
Hứa Tiên một bên từ trong ngọc bài lấy ra đủ loại gia vị, vừa hỏi.
- Là ai nói muốn cho chúng nó ở chỗ này thu nạp linh khí, được một đoạn cơ duyên, hôm nay lại ngang nhiên giết chóc.
- Chuyện không hại mình mà có thể lợi người, đương nhiên là chuyện tốt.

Bất quá thịt chung quy vẫn phải ăn, chúng nó cho dù không ở chỗ này, ta vẫn là phải đến trong rừng săn bắt, không có gì khác nhau?
Bất quá trên thực tế, lúc này hai người đều đã đạt được cảnh giới ích cốc không cơm cũng được, bất quá cho dù không nói tới Hứa Tiên, Hồ Tâm Nguyệt sẽ không buông tha mỹ thực như vậy.
- Chiếu theo ngươi nói như vậy, yêu quái kia cũng có thể ăn thịt người a, hiện tại ta thật muốn bắt hai người đến ăn thịt.
- Đương nhiên có thể.
Hứa Tiên trả lời để Hồ Tâm Nguyệt sửng sốt.
Nhưng Hứa Tiên ngay sau đó lại nói:
- Nhưng ta thấy được nhất định sẽ trảm yêu trừ ma.
- Nói đi nói lại cũng bất quá là giả nhân giả nghĩa.
- Không phải giả nhân giả nghĩa, mà là tiểu thiện.
Hứa Tiên thản nhiên nói, hắn làm không được yêu thương vạn vật chúng sinh, chỉ thương cảm có thể tâm tình.
- Nói như vậy, nếu có một ngày ngươi muốn ăn thịt ta, cũng nhất định là tâm không khúc mắc, muốn ăn thì ăn.
- Ăn ngươi?
Hứa Tiên không khỏi nhìn về phía Hồ Tâm Nguyệt, tóc đen như sương mù, bạch y như tuyết, nữ tử kiều mị.


Hắn thừa nhận, trong nháy mắt đó, hắn đã suy nghĩ đến ăn, cũng không phải là là ăn theo ý nghĩa bình thường.

Quả nhiên là bởi vì một mình trông phòng quá tịch mịch sao?
- Ngươi nhìn cái gì?
Hồ Tâm Nguyệt nheo lại con mắt, tự tiếu phi tiếu.
- Nhìn bộ dáng rất khó ăn.
Hứa Tiên cười.
- Ta...
Hồ Tâm Nguyệt ngừng ăn, quyết định vẫn là không thảo luận về vấn đề chính mình có mỹ vị hay không.
Mà mỹ vị chân chính cũng đã chín, tràn ra mở màu vàng óng rơi vào trên đống lửa, hóa thành một đóa hỏa hoa.

Mùi thịt dung hợp các loại hương liệu, hương thơm mê người.
- Nếu như không muốn ăn mà nói thì có thể không ăn.
Hứa Tiên vừa nói dứt lời, Hồ Tâm Nguyệt đã cầm lấy thịt gà nướng ăn, từng miếng từng miếng ăn rất là ngon lành, toàn bộ thịt gà lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được biến mất.

Không có bao nhiêu lịch sự tao nhã khi mỹ nhân ăn uống, mà lại giống như tiểu hồ ly ăn trộm gà vậy, nhưng vẫn có vẻ thập phần tự nhiên.
Hứa Tiên nói:
- Ngươi thích ăn thịt gà?
Cùng lúc đầu nàng ở trên thuyền ăn được sơn trân hải vị so sánh, lúc này thật đúng là cực kỳ yêu thích.
- Không phải ngươi làm.
Hồ Tâm Nguyệt thoáng vừa nghe, liếc nhìn hắn một cái.
- Hiểu rồi.
Hứa Tiên minh bạch nàng muốn ăn tay nghề của ai đó, quyết định món ăn có ngon hay không, cũng không chỉ là vị đạo.
Mặt trời dần lặn, những vì sao cũng bắt đầu mọc lên, ánh trăng sáng như ban ngày.
Ánh trăng sáng trắng chiếu lên đại địa một tầng sương mờ, lửa trại lóe ra, chiếu lên trên mặt hai người lúc sáng lúc tối, âm thanh lúc vang lúc thấp.
Hình bóng của bọn họ kéo thật dài ra phía sau, ánh trăng ở dưới sương trắng lại có vẻ rất ảm đạm.
Lúc này, bóng ảnh của cái trụ ngoài hành lang bỗng nhiên lồi ra một khối, thoát ra một cái bóng đen như rắn, trườn bò sát ở trên mặt đất.

Theo thanh âm của hai người lên xuống, cẩn thận, lúc thì xòe ra, lúc thì co rút lại, dần dần bò về phía đỉnh lô.
Bóng đen rốt cục bò tới dưới chân đỉnh lô, co rụt lại rồi bắn ra, lao thẳng đến đi, so với động tác chậm rãi vừa rồi, lần này quả thực là nhanh chóng như điện.
Nhưng ngay trong nháy mắt nó sắp sửa va chạm với đỉnh lô, lại thoáng cái vồ hụt, đỉnh lô kia cũng không phải là đỉnh lô thật, mà một tầng ảo giác.
Mà lại nhìn cạnh đống lửa, nào còn có thân ảnh của Hứa Tiên và Hồ Tâm Nguyệt nữa, mà đứng trước một bên đỉnh lô, đang nhìn chằm chằm vào bóng đen kia.
- Vật gì vậy?

Hứa Tiên quát khẽ một tiếng, bao hàm Lôi Âm Chi Thuật, kinh sợ yêu ma.
Bóng đen kia chấn động, rồi đột nhiên xòe ra, biến lớn hơn tường viện, cao hơn hơn mái hiên, cao hơn nóc nhà.

Cuối cùng hóa thành một hình người mặt quỷ, cả người to béo màu đỏ tím, mở miệng nói:
- Ta là Hư Đỗ Quỷ vương dưới trướng Trung Ương Quỷ Đế, các ngươi là người phương nào, thiện luyện đan dược, có từng cung phụng.
Không hề có vẻ ăn trộm bị bắt mà kinh hoảng, ngược lại trắng trợn đến thu phí bảo hộ.
Tiếng quát chói tai này, bốn phía chim thú bị đan khí hấp dẫn đến đều bị dọa chạy tứ tán, chạy tới vô tung vô ảnh.

Ngay cả đống lửa kia cũng dần dần yếu ớt, một số gần như phụt tắt.
Hư Đỗ Quỷ vương vừa nói, vừa tham lam nhìn vào Thiên Địa Phương Viên Đỉnh phía sau Hồ Tâm Nguyệt và Hứa Tiên, so với chim thú bị hấp dẫn theo bản năng, hiển nhiên càng thêm minh bạch chỗ trân quý của đỉnh lô này.
Hứa Tiên ngạc nhiên nói:
- Ta chỉ nghe nói qua Thập Điện Diêm La, Trung Ương Quỷ Đế, Hư Đỗ Quỷ vương lại là vật gì vậy?
Hắn thân là người vào qua Địa phủ, cũng không đem những quỷ loại này để ở trong lòng.
Hư Đỗ Quỷ vương nói:
- Ngươi như con ếch ngồi đáy giếng, ngay cả ngũ phương Quỷ Đế đều chưa từng nghe qua, chỉ biết đến những Diêm La Điện đáng sợ kia, bọn họ cũng có thể khống chế hồn phách của con người, thấy bản vương lại càng muốn né tránh.

Ta khuyên ngươi mau chóng đem đan dược trong đỉnh lô dâng lên đây.

Có thể ta sẽ bỏ qua cho một mạng, bằng không không chỉ tính mệnh khó giữ được, còn muốn câu trụ hồn phách, nhận hết dằn vặt mà chết.
Hắn tuy rằng trên miệng nói chuyện có vẻ câu lệ, nhưng cũng không có lao lên, mà là cẩn thận quan sát Hứa Tiên và Hồ Tâm Nguyệt, suy nghĩ nguồn gốc của bọn họ.

Nhưng Hồ Tâm Nguyệt quanh năm sinh hoạt tại Dao Trì, hạ phàm cũng là xuất ra muôn vàn ảo giác, cũng không phải ai cũng biết được.

Mà Hứa Tiên càng là thành danh không lâu.


cho dù có chút danh tiếng ở địa phương, hiển lộ phong quang vô tận.
Hồ Tâm Nguyệt nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn Hư Đỗ Quỷ vương, chỉ đối với Hứa Tiên giải thích nói:
- Ngươi mặc dù xông qua Địa phủ, nhưng là chớ vội coi thế giới Địa phủ Thập Điện Diêm La đều chỉ là Công Đức Tiên, địa vị tuy rằng không thấp, nhưng sức chiến đấu lại không được tốt lắm, chỉ là chiêu bài của Địa phủ, cùng tiến hành xử lý công tác của Địa phủ.

Người tu hành chân chính lại có mấy ai có loại tâm tình này.

Địa Tạng vương Bồ Tát liền không nói, thiên hạ còn có ngũ phương Quỷ Đế khác, không bị Địa phủ ước thúc.

Cùng với một Âm Thiên Tử thần bí, quanh năm ở trong Phong Đô Thiên Tử Điện bế quan đều là cao thủ chân chính.
Hứa Tiên thế mới biết thế giới Địa phủ lại phức tạp như vậy, phần bị người nhìn thấy thật không đán nói.
- Hiện tại làm sao đây? Cũng là cao thủ ư?
- Tiểu lâu la không lên được mặt bàn, bằng không cho dù chúng ta chưa từng nghe qua hắn, hắn cũng nên nghe qua ta và ngươi.
Hồ Tâm Nguyệt lắc đầu, khẩu khí khinh miệt.
- Tức chết ta rồi.
Nắm giữ danh hào Quỷ vương lại bị gọi là Tiểu lâu la, Hư Đỗ Quỷ vương giận tím mặt, huy động thiết chùy trong tay liền muốn xuất thủ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui