Đạo hạnh của nàng ở dưới Địa Tiên đã được cho là rất mạnh, bằng một chiêu Phật môn tử hình Lôi Âm thuật này trảm yêu trừ ma, các loại tiểu quái không chút áp lực.
Nhưng mà cảnh giới Thần Tiên, dù sao không phải nàng có khả năng chạm đến.
Bụi mù còn chưa từng tan hệt đã hiện ra thân ảnh cao lớn trong đó, tựa hồ đang khẽ thở dài nói:
- Ai, ngươi mới không được động đậy ý!
Ngôn ngữ không hề lo lắng và có lực uy hiếp này, cùng thanh âm ngôn từ chính nghĩa của lão ni cô so sánh, tự nhiên là cách biệt trời đất.
Nhưng mà mấy lời tưởng như nhẹ nhàng này vừa nói ra, lão ni cô đã cảm thấy toàn thân, cứng thành một mảnh, không chỉ là nhục thân, ngay cả linh lực cũng bị đông lại, rồi đến tư vị pháp thuật của chính mình.
Nàng dùng nhãn thần kinh hãi nhìn Hứa Tiên dần dần đi tới.
Sẽ không sai, đây rõ ràng chính là Phật môn Đại Lôi Âm Thuật, hơn nữa muốn so với nàng cường hãn hơn nhiều, một yêu quái sao có khả năng làm được? Bất quá nghĩ nhiều cũng vô ích, lần này thất thủ, đã không có may mắn để ý.
Nàng đối với Hứa Tiên trợn mắt nhìn, hơi có vài phần phong phạm liệt sĩ thấy chết không sờn.
Nhưng mà Hứa Tiên cũng dứt khoát kiên quyết lướt qua lão ni cô, đi tới trước mặt hai vị giai nhân như hoa như nguyệt, còn không chờ hắn nói, cùng với một làn gió thơm phả đến, Vân Yên đã nhào vào trong lòng hắn, lại lập tức thoát ra khỏi hắn ôm ấp, mỉm cười đứng thẳng một bên.
Phan Ngọc đứng ở một bên, đem ánh mắt nhìn về phía núi xanh phía xa.
Hứa Tiên đem Phan Ngọc ôm vào trong ngực, cùng Vân Yên thân thể mềm mại không xương như tơ lụa so sánh, lại có một phen thể hội khác, phảng phất như thực sự là lấy ngọc làm cốt.
Hắn nhẹ giọng thì thầm nói:
- Xin lỗi, đối phó hồ ly kia tốn hao chút công phu, hoàn hảo vượt qua được, nếu như ngươi bị mang đi làm ni cô, ta sẽ khóc mất.
Nói đến kỳ quái, ta có phải là cùng Phật môn quá có duyên, cả ngày không phải là bị người bắt đi làm hòa thượng, chính là lão bà bị người bắt đi làm ni cô.
Phan Ngọc hé miệng cười:
- Cái này đáng cười lắm sao?
- Cười là được!
Vân Yên bắt lấy lão ni cô, hỏi Hứa Tiên nói:
- Hiện tại muốn làm sao bây giờ?
Lão ni cô nếu có tóc, có thể sẽ biểu diễn một chút giận tới dựng tóc gáy.
Hứa Tiên theo tay vung lên, giải trừ phong cấm lão ni cô, phảng phất như lãnh đạo thị sát, ra vẻ "hòa ái dễ gần" hỏi:
- Vị sư thái này, ngươi từ đâu tới đây a!
Dù sao coi như là tính tình có tốt thế nào, cũng không có khả năng đối với kẻ tùy tiện nhảy ra cưỡng ép thu đồ đệ như vậy có bao nhiêu hảo cảm.
Lão ni cô lại không trả lời Hứa Tiên, mà là vô cùng đau đớn hướng phía Phan Ngọc và Vân Yên:
- Hai người các ngươi vì yêu nghiệt mê hoặc, mê thất tâm trí, thực sự là đáng tiếc, đáng tiếc!
Hứa Tiên nói:
- Ta đã nói ta không phải yêu quái!
Nữ nhân nữ nhân khó chơi, lão bà càng khó đối phó hơn nữa.
- Ngươi một thân yêu khí còn dám nói chính mình không phải yêu quái!
- Yêu khí? Nào có?
Hứa Tiên ngửi ngửi ống tay áo.
Vân Yên nhìn chằm chằm vào hắn nói:
- Phu quân cả ngày cùng yêu quái pha trộn, đương nhiên sẽ có yêu khí.
Phan Ngọc cũng là biểu tình đồng dạng.
Hứa Tiên nói:
- Ta sẽ nói cho ngươi ta là Thần Tiên sao? Bất quá đoán chắc rằng ngươi cũng sẽ không tin.
Sư thái, ta đã biết ngươi là vì sao mà đến, bất quá Minh Ngọc đẫ gả cho ta làm vợ, không thể theo ngươi đi xuất gia tu hành.
Ngươi lần này dùng sức mạnh, không phải chuyện người xuất gia nên làm.
Vốn nên thực thi chút trừng phạt, nhưng niệm tình ngươi cùng Phan vương gia lúc trước đã có ước hẹn, do đó ta cũng không muốn truy cứu, ngươi tự hành rời đi đi sao!
Lão ni cô không thể tin tưởng nói:
- Thần Tiên, không có khả năng, người như ngươi thế nào có khả năng thành tiên?
Lão ni cô ở trong một phen lời nói đã xác định Hứa Tiên không phải yêu quái, nhưng mà loại trái ôm phải ấp này, không hề có phong phạm của tiên gia, dĩ nhiên có thể thành tiên thành Phật, đó thế nhưng là mục tiêu nàng đã nỗ lực hơn trăm năm.
Trăm năm qua ngồi thiền đã tọa, hàng yêu trừ ma, trải qua vô số khổ cực đau khổ cũng chỉ là tiếp cận một mục tiêu này mà thôi.
Hứa Tiên nói:
- Ta độ kiếp chính là mấy tháng trước, đại đạo ba nghìn, không phải ngươi có thể nhìn thấu hết thảy.
Chỉ là đạo của ta lại ở trên ngươi, thê tử của ta tự nhiên cũng không cần theo ngươi xuất gia, tu đạo gì đó?
- Điều đó không có khả năng, không có khả năng!
Lão ni cô thì thào tự nói, nhưng mới vừa rồi nhìn thấy, rõ ràng là thủ đoạn của tiên gia.
Hứa Tiên cũng mặc kệ nàng, triệu ra Thải Vân liền muốn cùng nhị nữ rời đi.
- Chờ một chút!
Lão ni cô bỗng nhiên nói ra.
Hứa Tiên quay đầu lại:
- Thế nào?
Lão ni cô này thoạt nhìn cũng sống không ít năm, không giống loại người không thức thời, chẳng lẽ còn muốn không biết tự lượng sức mình khiêu chiến sao?
Lão ni cô nói:
- Bần ni tự biết không phải đối thủ của ngươi, việc hôm nay chỉ đợi tương lai để báo.
Bất quá, trên người nàng có một đồ vật là của bần ni, vốn có thể xem là tín vật, định ra danh phận thầy trò, hôm nay đã không có danh phận, cũng phải đem đồ vật đó trả lại cho bần ni.
- Không được!
Phan Ngọc không khỏi cầm mảnh nhỏ Âm Dương kính, nàng còn muốn dựa vào vật này để sắm vai một vương tử, sao có thể nào giao ra.
Lão ni cô nhìn chằm chằm Hứa Tiên nói:
- Lẽ nào thượng tiên còn muốn cường đoạt đồ vật của bần ni sao?
Hứa Tiên không khỏi im bặt, thứ này nói đến xác thực là của ni cô này.
- Ha ha ha ha, sư thái, ta đây lại hỏi ngươi, vật ấy ngươi từ đâu mà có được?
Một trận cười to thản nhiên, Pháp Thiện hòa thượng từ trong rừng cây bên cạnh dòng suối đi ra, hướng phía Hứa Tiên hai tay tạo thành chữ thập nói:
- Hứa thí chủ, bần tăng có lễ, không biết Pháp Hải Sư Huynh có khỏe không?
- Phương Trượng đại sư?
Phan Ngọc sửng sốt.
Hứa Tiên thi lễ trở lại, thầm nghĩ: thế nào lại là hòa thượng, nhỏ giọng hỏi:
- Minh Ngọc, đây là?
- Đây là Pháp Thiện đại sư Phương Trượng Từ Ân Tự.
Hứa Tiên lập tức đề cao cảnh giác, vừa rồi một đầu trọc không có cường đại tùy tiện chạy đến, lúc này lại chạy đến một tên nữa, vả lại cùng Pháp Hải sư phụ đầu trọc tiện nghi của hắn cùng một bối phận.
Không có một kẻ yếu, chính là lúc này hắn cũng không có tuyệt đối tự tin có thể chiến thắng.
Phen này hắn đến đây, tất là trợ giúp ni cô này, còn cần cẩn thận ứng phó mới đúng.
Pháp Thiện hòa thượng nói:
- Hứa thí chủ chớ có lo lắng, bần tăng bần tăng đến đây là vì hóa giải ân oán, mà không phải gây chuyện thị phi.
Thuận tiện cũng muốn kết một đoạn duyên phận thầy trò đây.
Hứa Tiên vừa mới yên lòng, nghe được một câu cuối cùng của hắn, lập tức đề cao mười hai vạn phần cảnh giác.
Theo hắn thấy, những Phật môn cao tăng này thu đồ đệ so với gây chuyện thị phi còn muốn nghiêm trọng hơn nhiều, lần này e là thật phải động thủ rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...