Long Hổ sơn mới tặng rất nhiều đan dược cho hắn, đây cũng là một trong nguyên nhân Thái Âm chân nhân có thể tu hành nhanh như vậy.
Hôm nay càng đem mật bảo trong núi mượn cho Thái Âm chân nhân.
Đây là chỗ tốt của làm hoàng đế, tuy rằng không nhất định có thể thành tiên thành Phật, nhưng dưới một đạo ý chỉ ban xuống, đã có thể ảnh hưởng giáo phái hưng suy, thần tiên cuối cùng cũng phải để con người tới làm.
Thái Âm chân nhân cũng không nói nhiều, tiện tay đem Thiên Địa Phương Viên Đỉnh quẳng ra, lập tức biến lớn thành gần như tòa nhà!
Bấm động pháp quyết, lô đỉnh mở ra, một cổ thất thải chi khí mờ mịt, từ đó mọc lên, ở giữa không trung kết thành hình dạng linh chi.
Giống như trời quang mây tạnh, ngưng mà không tiêu tan, quả nhiên là tiên gia pháp khí.
Thái Âm chân nhân đem rất nhiều tài liệu lấy ra, nhất nhất phóng vào trong đỉnh lô.
- Linh tê giác, Thất Minh Chi, nhược thủy...
Thái Âm chân nhân không lấy ra được, Hồ Tâm Nguyệt đã phát sinh một tiếng sợ hãi than, ngay cả là ở Dao Trì quen nhìn kỳ trân dị bảo, nhưng hôm nay thoáng cái lấy ra như thế, vẫn là không thể không để nàng hơi bị sợ hãi than.
Long Hổ Kim Đan có thể cùng bàn đào sánh ngang, tài liệu cần thiết cũng nào phải phàm vật.
Người bình thường chính là biết được đan phương cũng tìm không được tài liệu đồng đều.
Hứa Tiên thấy con ngươi đen láy của Hồ Tâm Nguyệt như là thầm nghĩ hồ ly ăn trộm gà, trên người khí chất hoa mỹ biến mất hầu như không còn.
Trong lòng buồn cười rất nhiều càng phát ra cảnh giác, phải cẩn thận nhìn nàng, cũng không chú ý, để nàng cuốn đồ vật chạy trốn.
Hắn cũng không dám đối với nhân phẩm của nàng có bất cứ chờ mong gì.
Hồ Tâm Nguyệt chú ý tới nhãn thần của Hứa Tiên, hồi phục tư thái ban đầu, cười khinh miệt quay đầu đi chỗ khác.
Đợi cho Thái Âm chân nhân đem toàn bộ kỳ trân dị bảo đều để vào trong đỉnh lô, lô đỉnh chậm rãi khép lại, một mảnh Thải Vân giống như linh chi cũng chậm rãi thu vào trong lò.
Nhược thủy do khảm vị rót vào, Hồ Tâm Nguyệt cũng lấy ra một điểm tử sắc Đâu Suất Hỏa từ ly vị đầu nhập trong đỉnh lô.
Nước lửa tương dung, lập tức tràn ngập thành một đoàn tử sắc vụ khí, sáng tối vài lần dần dần ổn định lại.
Một cổ mùi thơm lạ lùng bao hàm nhiều loại vị đạo kỳ dị tràn ngập ra, khiến người ta nhịn không được hít thêm vài cái.
Thái Âm chân nhân thở phào một hơi, lại giao phó rất nhiều công việc, liền muốn cưỡi mây rời đi.
- Chờ một chút, sư phụ, ngươi không ở đây nhìn sao?
Hứa Tiên vội hỏi.
Việc trọng yếu như vậy, hắn cũng không dám có bất cứ khinh thường gì.
Thái Âm chân nhân nói:
- Còn có chuyện khác cần vi sư đến ứng phó, nơi này có hai người các người đã đủ rồi.
Hỏa hậu tự có Hồ tiên tử nắm trong tay, ngươi muốn phòng bị yêu tà mơ ước!
Luyện đan này vì thiên đố kỵ, trong đó tất nhiên có đủ loại khổ cực, ngươi còn cần cẩn thận đáp lại.
Nói xong liền đằng vân rời đi, chỉ lưu lại Hứa Tiên và Hồ Tâm Nguyệt hai mặt nhìn nhau.
Hồ Tâm Nguyệt ở trên bồ đoàn ngồi xếp bằng xuống, Đâu Suất Hỏa mặc dù thoát không khỏi nàng đến khống chế, nhưng chỉ cần y theo Đan Quyết, cũng không cần thời thời khắc khắc cẩn thận.
Nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hứa Tiên, làm cho người ta đoán không ra tâm tư của nàng.
Hứa Tiên tự tìm một bồ đoàn ngồi xếp bằng ở bên cạnh đỉnh lô, phảng phất như đồng nam đồng nữ trong coi đan lô trong cố sự thần tiên ma quái.
Tuy rằng trong không khí tràn ngập gợi ý " đừng nói gì", thế nhưng nghĩ đến còn có hơn mười ngày phải ở chung, liền mở miệng nói:
- Kia...cái Thiên Ma gì đó có từng làm khó dễ ngươi không?
Hồ Tâm Nguyệt liếc mắt nhìn Hứa Tiên:
- Đương nhiên sẽ không, cho dù là Thiên Ma cũng không có thể xằng bậy, bằng không chính là cùng cả Tiên Phật lưỡng đạo là địch.
Bất quá đợi được khi độ kiếp, sẽ tăng lên rất nhiều phiền phức mà thôi, thế nào? Muốn tri ân báo đáp? Vậy đem Kim Đan đều đưa cho ta đi!
Hứa Tiên bất đắc dĩ cười, nàng nói như vậy, chính mình cho dù muốn báo đáp nàng một chút, cũng vô pháp lại nói.
- Sau khi chuyện thành, mời ngươi uống rượu, ta gần đây cũng có được một loại hảo tửu, không biết so với phù sinh nhược mộng của ngươi thế nào, mời thưởng thức một chút.
- Cái gì?
- Đến lúc đó liền biết, hôm nay vẫn nên hảo hảo trong coi đỉnh lô đi đã.
Trong lò, ngọn lửa chậm rãi thiêu đốt, tầng tầng hương khí tràn đầy khắp đình viện.
Mọi nơi truyền đến rất nhiều động tĩnh, Hứa Tiên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy không biết từ nơi nào chui ra thật nhiều dã thú, nhỏ giống như rắn chuột, lớn có như hồ lang, chậm rãi tới gần đan lô, lộ vẻ là bị hương khí hấp dẫn qua đây.
Hồ Tâm Nguyệt giơ tay đang muốn xua đuổi đi, Hứa Tiên đã ngăn cản nói:
- Những hương khí này đối với chúng không có nhiều tác dụng, nhưng dã thú tầm thường có thể nghe thấy cũng xem như có một phần linh tính, tương lai sẽ có một phen tạo hóa khác, để chúng ở lại chỗ này đi!
Hồ Tâm Nguyệt ngoài ý muốn nói:
- Trong thiên hạ có thêm rất nhiều yêu quái thì đối với ngươi có chỗ tốt gì?
- Ngược lại cũng không có chỗ tốt gì cả.
- Ngươi đây là đang giả mù sa mưa làm người tốt, tương lai chúng nó thành tinh đúng là muốn hại người, vậy đều phỉa quy công cho phần hảo tâm ngày hôm nay của ngươi rồi.
Hồ Tâm Nguyệt trào phúng cười lạnh.
- Hại người? Nhưng ngươi nhận được trong yêu quái trừ ngươi ra, thực không có mấy ai hại người cả.
- Đa tạ khích lệ!
Hồ Tâm Nguyệt quyệt miệng phát sinh một ít âm hưởng ý vị không rõ, những dã thú kia sẽ không tới gần thêm nữa, mà núp xa xa một bên.
Trầm mặc chỉ chốc lát, Hồ Tâm Nguyệt bỗng nhiên mở miệng hỏi:
- Bạch Tố Trinh thế nào rồi?
Hứa Tiên cười nói:
- Ngươi quả nhiên vẫn là quan tâm nàng đi sao!
Hồ Tâm Nguyệt sắc mặt đỏ lên lập tức lại khôi phục như thường:
- Vậy thì thế nào?
- Nàng hiện tại còn đang bế quan, không biết có thể lại có chuyện hay không!
Nói ra lời này, Hứa Tiên cũng không nhịn được mang chút lo lắng, nàng đã lâu không có liên hệ với chính mình, không biết bế quan đã đến loại trình độ nào rồi.
- Toàn bộ đều tại ngươi!
Hồ Tâm Nguyệt không khỏi phân trần tìm được đối tượng trách cứ.
- Đúng vậy, tất cả đều trách ta! Bất quá chí ít ta sẽ không giống người nào đó vứt bỏ nàng như vậy!
- Ngươi lại biết cái gì! Ta...ta...
Hồ Tâm Nguyệt đột nhiên đứng lên, không còn có thể bảo trì bình tĩnh được nữa, mặc dù là vẻ giận dữ, nhưng cũng xưng là tuyệt thế.
Hứa Tiên nhìn thẳng vào mắt của Hồ Tâm Nguyệt, sau một lát, nàng rốt cục quay đầu nói:
- Là ta vứt bỏ nàng.
- Cho nên mới không có cách nào hảo hảo đối mặt với nàng đúng không!
Cho dù Bạch Tố Trinh có thể bỏ qua, Hồ Tâm Nguyệt chính mình ngược lại không thể quên đi, thái độ ác liệt có thể chỉ là vì che giấu tâm tình phức tạp trong lòng, đến sau này mặc dù kiên quyết đứng ở một bên Bạch Tố Trinh, lại vẫn là bộ dáng giả vờ tiêu sái, không chịu thành thành thật thật hòa hảo.
- Với ngươi không quan hệ!
- Thế nhưng ở trên thuyền, ngươi có vẻ rất tịch mịch a!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...