Hứa Tiên nói:
- Bất quá chỉ cần đem Kim Đan luyện thành, ngươi cũng có thể dễ dàng hoàn thành Trúc Cơ.
Phan Ngọc hơi lộ ra vẻ bất đắc dĩ:
- Ta cũng không nghĩ tới dĩ nhiên khó khăn như vậy, quả nhiên là vi cá cùng tay gấu không thể cùng có được!
Hứa Tiên ôm bả vai trơn mềm của Phan Ngọc:
- Ngươi thân ở trong hồng trần hỗn loạn, muốn xử lý các loại việc vặt bên cạnh, không khỏi tâm niệm phức tạp, tu luyện cho ngươi xác thực có chút khó tránh khỏi khó khăn, bất quá yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi.
Tham thiền ngộ đạo cần không chỉ là tư chất, còn cần tâm cảnh.
Phan Ngọc thân phụ kỳ tài, còn trẻ đã thành danh, ở trong nhân thế này tự có một phen hùng tâm tráng chí muốn thi triển, cùng Hứa Tiên cảm ngộ sinh tử luân hồi, hoặc là Vân Yên duyệt tận phồn hoa thể hội tuyệt nhiên khác nhau.
Không có phen tâm cảnh này, tu hành chung quy là con đường không thể nào.
Phan Ngọc nói:
- Lưng đeo mười vạn quan, cưỡi hạc xuống Dương Châu, lòng người luôn luôn không biết đủ.
Bất quá, Hán văn ngươi tựa hồ kiêm được tất cả, liền nhiễm cả người bên cạnh.
Trên mặt Hứa Tiên toát ra một tia thống khổ:
- Ai ngươi không biết ta cũng đều thường xuyên phải chịu nội tâm dày vò!
- A?
Phan Ngọc sửng sốt lập tức tỉnh ngộ, lấy tay chống cằm, trên dung nhan tuyệt mỹ hiện lên dáng tươi cười quái dị:
- Ai, bất quá mới chính là thời gian một năm, Hán văn ngươi đã biến thành ác quỷ trong sắc rồi sao?
Ngón tay dày nhọn lại ở trên ngực của Hứa Tiên nhẹ nhàng vẽ vòng tròn.
Nguyệt hoa mông lung xuyên thấu qua song cửa, chiếu rọi khuôn mặt và dáng người của nàng, tinh xảo nhẵn nhụi, dường như dùng mỹ ngọc điêu khắc thành, tóc dài như mực rủ xuống trước ngực, lúc ẩn lúc hiện.
Hứa Tiên một tay nắm lấy tay của nàng, tay kia vén lên tóc dài, khẽ vuốt gò má của nàng, nhẹ giọng tán thán:
- Thật đẹp!
- Phải không?
Phan Ngọc sắc mặt khẽ biến thành ửng hồng:
- Có muốn ta hay không...
Hứa Tiên lập tức nói:
- Không nên!
Như vậy trừ bỏ đổ thêm dầu vào lửa ra, không có bất cứ ý nghĩa gì, ngược lại là phá hư bầu không khí lúc này, hắn cũng không có thực đói khát đến trình độ này:
- Tối nay đúng là gặp lại hảo hữu, đương nhiên muốn thức trắng đêm nói chuyện mới đúng.
Phan Ngọc mỉm cười, một lần nữa tựa ở trong lòng hắn:
- Được, vậy thì mời Hán văn huynh tiếp tục nói đi!
Hứa Tiên nói:
- Có người nói cho ta biết ngươi ba ngày sau sẽ có chút phiền phức, để ta không phải rời khỏi bên cạnh ngươi!
Phan Ngọc nháy mắt mấy cái:
- Ngư Huyền Cơ?
- Sao ngươi biết?
- Người có thể nói cho ngươi tin phục như vậy cũng không nhiều.
Hơn nữa ba chữ kia quả thực như là viết ở trên mặt ngươi vậy.
Hứa Tiên nuốt nước bọt:
- Khoa trương như vậy?
- Người có chút suy nghĩ, tất biểu lộ ra thần tình, lời nói, hơn nữa hơn nữa ngươi vốn là không am hiểu che giấu, khi ngươi đang nhớ Bạch Tố Trinh, Thanh cô nương, cũng hoặc là tiểu Thiến, thần sắc đều không giống nhau.
Nói trở lại, ngươi vừa rồi giảng thuật ngươi ở trên biển kinh lịch, đổ vào rất nhiều thứ.
Khi ngươi nhắc tới tiểu Thanh mặt lộ vẻ vui mừng, nói vậy nàng đã đầu hàng với ngươi.
Hai tinh tú bên cạnh Ngư Nhi kia ngươi không phải thanh bạch đi sao?
Hứa Tiên thừa nhận chính mình xác thực để lộ rất nhiều thứ, ngược lại cũng không phải có ý định giấu diếm, chung quy không thể làm trò trước mặt nữ tử, nói mình đã cùng một nữ tử khác giao hợp, khoái ý cỡ nào đi! Về phần những thứ tối chi tiết kia càng hết thảy bỏ qua, lại không nghĩ rằng Phan Ngọc đã thông qua quan sát cẩn thận tỉ mỉ, toàn bộ phán đoán ra được.
Phan Ngọc cắn ngón tay, suy nghĩ:
- Mà trong đó quái dị nhất chính là Hàn Mai tiên tử kia, điểm đáng ngờ rất nhiều, khi ấy ngươi lại có chút xấu hổ, vừa có chút đắc ý...
- Ta đắc ý?
Hứa Tiên nhịn không được cắt đứt, mặc dù ở trên chuyện này không muốn lấy thân phận người bị hại, nhưng cũng không thể xem như là người được lợi.
Phan Ngọc than nhẹ một tiếng:
- Xem ra là ta bất hạnh đoán đúng, bất quá Hán văn ngươi thực đắc ý, ta cũng có thể lý giải được, nam nhân mà không phải sao!
Nàng phảng phất như bằng hữu vỗ vỗ vai hắn, sau đó lạnh lùng bổ sung một câu:
- Đều là tên ngốc háo sắc vô độ!
- Ta cảm giác chính mình ở trước mặt ngươi như là không mặc quần áo vậy.
- Ngươi vốn dĩ cũng không mặc quần áo.
Hứa Tiên cảm thấy không thể lại để nàng tiếp tục kiêu ngạo như vậy nữa, cố sức đem nàng ôm vào trong lòng, thẳng tắp nhìn vào con mắt của nàng:
- Vậy ngươi đoán ta hiện tại đang nghĩ đến ai?
Phan Ngọc sắc mặt đỏ lên:
- Ta không biết!
Hứa Tiên cúi đầu, mỉm cười nói:
- Hiện tại ta đây đắc ý sao? Người có thể để ta nhớ đến an tâm ở trong lòng ta.
Phan Ngọc nhìn dáng tươi cười của Hứa Tiên hầu như xưng được với "đắc ý dào dạt", phồng má lên, khẽ thở ra một hơi.
Đối với vẻ đắc ý này, nàng thật một chút cũng không cảm thấy đáng ghét.
- Ngư sư tỷ kia của ngươi sẽ không phải vô duyên vô cớ xuất hiện ở trước mặt ngươi chứ? Nàng còn đối với ngươi nói cái gì nữa?
- Ta đang định hướng ngươi thỉnh giáo!
Hứa Tiên liền đem tình hình lúc đó tinh tế giảng thuật lại một lần.
Phan Ngọc nói:
- Nói cách khác, nếu như ngươi sau đó rời khỏi, sẽ không chiếm được cảnh báo của ta, đúng không?
Hứa Tiên sửng sốt:
- Xem như vậy đi, ngươi nhìn ra được cái gì?
- Không có gì?
Phan Ngọc mỉm cười, chỉ là nhìn ra tâm đố kỵ của một nữ nhân mà thôi, bất quá vẫn là cho ngươi thiếu đắc ý một chút mới tốt!
- Ta cũng hiểu được nàng sẽ ở nơi đó chờ ta là có nguyên nhân, nhưng hoàn toàn không có manh mối, nàng cũng chỉ tự không đề cập tới, thực sự là khiến người ta nghĩ không rõ!
Trong lòng Hứa Tiên rất rõ ràng, Ngư Huyền Cơ vốn nên vân du tứ hải, bỗng nhiên xuất hiện ở trong kinh thành, đương nhiên không chỉ là tới cùng hắn nói chuyện phiếm, rất có khả năng cùng thiên hạ đại loạn có liên quan.
Tuy rằng bây giờ hắn còn nhìn không ra một chút manh mối nào.
Nhưng nếu là nàng muốn làm chút gì đó, muốn hắn giúp một tay, vì sao không nói thẳng ra đây?
Phan Ngọc lại nói:
- Nguyên nhân nàng không phải đã nói rõ ràng cho ngươi rồi sao?
Hứa Tiên vội hỏi:
- Nguyên nhân gì?
- Ta tuy rằng không hiểu nhưng là, nhưng là nghe ngươi nói qua không ít.
Nàng nguyên bản nhìn không thấu mệnh số của ngươi, thế nhưng hiện nay cùng nàng gặp mặt, nàng lại lập tức tính ra trên người ngươi mang theo bao nhiêu tiền bạc, không, là các ngươi còn không có gặp mặt, nàng đã tính toán ra ngươi sẽ từ nơi đó đi qua, nói cách khác, mệnh số của ngươi đối với nàng mà nói, đã không phải không biết nữa rồi.
Cho nên hắn mặc dù thấy được tương lai gì đó, ngươi cũng không giúp được nàng.
Hứa Tiên nhắm mắt lại, lập tức hồi tưởng đến tình cảnh khi đó.
Khi chính mình xuất ra toàn bộ tiền bach, không biết có phải là tâm lý tác dụng không, khi đó Ngư Huyền Cơ mỉm cười, vốn tưởng rằng là đắc ý.
Hiện tại nghĩ lại tựa hồ bao hàm bất đắc dĩ.
Nếu như nàng thực sự đã nhìn thấu kết cục sự tình, như vậy vô luận nàng lựa chọn ra sao, nói cho cùng vẫn là không nói cho chính mình.
Thấy được tương lại cũng không thể cải biến được, bởi vì chính mình đã không hề hoàn toàn siêu thoát ở ngoài mệnh số nữa.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...