Hứa Tiên Chí


Kim Thánh Hào co rụt đầu lại, hắn đã ở trên bàn rượu, làm bộ lơ đãng đem tin tức truyền ra.

Nếu như thuyền thực sẽ không về, cũng khó trách đến trên người bọn họ, lại không biết chính là suy nghĩ thật thà, mới để Kim Vạn Thành tức giận.
Chúng thân sĩ đều đem ánh mắt nhìn về phía Hứa Tiên, dần dần lộ ra vẻ hoài nghi, đã thấy hắn chỉ là dựa vào bên cửa sổ, ngóng nhìn sâu trong biển rộng, cầm một chén rượu chậm rãi thưởng thức.
Chén rượu trong tay Hứa Tiên bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nói với mọi người trong lầu:
- Trở lại rồi!
Các thân sĩ đều vây quanh lại bên cửa sổ, nheo con mắt nhìn ra xa bạch quang trong vắt biển lớn.
Hứa Tiên lôi kéo tiểu Thanh tự giác vì bọn họ nhường ra vị trí.
Trên biển lớn không chút gợn sóng, trong sáng như gương.

Phạm vi nhìn rất là trống trải, lại nhìn không thấy cái bóng của thuyền lớn.
- Đâu, nào có thuyền?
- Sẽ không phải là tin đồn vậy thôi chứ?
Kim Vạn Thành tất nhiên là người sốt ruột nhất trong những người này, từ trong lòng lấy ra thiên lý kính hoàng đồng, hướng về phía trên biển rộng nhìn lại.

thị kính hình tròn không ngừng tìm kiếm qua lại trên biển, rốt cục thấy được một mảnh bạch màng ở đầu cùng biển rộng mọc lên.
Hắn buông thiên lý kính xuống, híp mắt nhìn lại, chỉ thấy một mảnh biển rộng trắng xoá.

Lại vội vã cầm lấy thiên lý kính, lần thứ hai nhìn lại, phiến Bạch Phàm kia đã biến thành mấy phiến, trên hải bình tuyến, hai chiến thuyền ...song song mà đến, càng thay đổi càng lớn.

Mặc dù lấy hắn trầm ổn cũng nhịn không được kêu lên:
- Là thuyền, là thuyền!
Không có sai, đó chính là thuyền lớn của Kim gia bọn họ.
Mọi người vừa nhìn thiên lý kính trong tay Kim Vạn Thành, đều thấy cái bóng thuyền lớn loáng thoáng còn nhìn thấy thủy thủ trên cột buồm vẫy vẫy hai tay, Bạch Phàm cổ động gió thổi trên biển, bay nhanh ra phía hải ngạn đi tới.

Dần dần dùng mắt thường cũng có thể thấy được.
Trên lầu đã có người nhịn không được đối với người dưới lầu la lớn lên:
- Trở lại! Trở lại đi!
Đáp lại hắn là một mảnh thanh âm sợ hãi than và hoan hô, cuối cùng do dự sau khi thuyền lớn xuất hiện tiêu tán vô tung.
Kim Vạn Thành vẻ mặt vui mừng, quay đầu lại muốn hướng phía Hứa Tiên nói lời cảm tạ, nhưng ở trong đám người tìm kiếm vài vòng, cũng không thấy được thân ảnh của đối phương.
- Hứa công tử đâu rồi?
Một người vội vã đáp lời:
- Mới vừa rồi Hứa công tử đã mang theo vị cô nương kia đi xuống lầu.
Kim Vạn Thành vội vã trở lại bên cửa sổ, hướng về dưới lầu trong đám người hỗn loạn nhìn lại, chỉ thấy một điểm bóng trắng mang theo một điểm bóng xanh, tách khỏi đoán người bước đi về pía xa.

Hắn vội vã giơ lên thiên lý kính nhìn lại, vừa vặn thấy rõ ràng Hứa Tiên một tay lôi kéo tiểu Thanh, quay đầu mỉm cười với hắn, khi nhìn kỹ lại, đã biến mất trong đoàn người, biến mất không thấy.
Thuyền lớn cập bến, từng cái hòm lớn bên trong đựng hàng hóa quý trọng từ ngước khác vnaja chuyển rời thuyền, xếp lên xe ngựa.

Đem một đám thân sĩ tham lam cười toe tóet, sinh ý như vậy có thể nói là một vốn bốn lời.
Hải ngạn vừa rồi tiếng chiêng trống động trời, vô cùng cao hứng bày đại tiệc trên bãi đất.
Mà có thể có phen thu hoạch này, thuyền trưởng tự nhiên là kể công cao nhất, Kim Vạn Thành tự mình đưa hắn tiếp tới thuyền, kéo tay hắn hỏi han ân cần, lại hốt hoảng hỏi:
- Sao lại xê dịch thời gian nhiều như vậy?
Tuy là chất vấn, trên mặt toàn bộ không hề có nửa điểm trách cứ.
Thuyền trưởng mặt toát mồ hôi nói:
- Khi trở về, ở trong Đông Hải mê thất trong một mảnh sương mù dày đặc.

Thiếu chút nữa đã không thể trở về được, làm lỡ Kim công phó thác, còn may là Hứa...!Hứa đại nhân cứu giúp, mới có thể trở về bình an được.
Kim Vạn Thành kinh ngạc nói:
- Hứa đại nhân? Hứa đại nhân nào?
Thuyền trưởng nói:
- Chính là Hứa Tiên Hứa công tử!
Kim Vạn Thành vội hỏi nói:
- Hắn là ở nơi nào cứu được các ngươi, làm sao mà cứu được các ngươi?
Thuyền trưởng đem một phen tao ngộ kia kể lại:

- Thế nào?
Kim Vạn Thành nói:
- Hứa Tiên hôm qua đã trở lại!
Thuyền trưởng thất thanh nói:
- A? Sao có khả năng?
Huyền lại cười khổ nói:- Bất quá chúng ta mê thất ở trong vùng sương mù dày đặc, cảnh tượng trước mặt tựa thực tựa huyễn, có chân giả có ta bây giờ còn không phân ra rõ ràng lắm, có thể...!Có thể là ta nhìn lầm đi sao!
Nhìn lầm? Trong lòng Kim Vạn Thành cũng không nghĩ như vậy, chỉ bằng vào Hứa Tiên có thể tự tin xác định thuyền sẽ trở lại như thế.

E rằng không biết là nhìn lầm mà thôi.

Nhưng Hứa Tiên làm sao ở trên biển lớn này nhoáng cái ngàn dặm, hắn lại nghĩ mãi không rõ.

Đây cũng không phải nghĩ lúc này, hắn cười vỗ vỗ vai thuyền trưởng:
- Mặc kệ ra sao, có thể trở về là tốt rồi! Nhanh đi theo ta thống ẩm một hồi!
Thuyền trưởng cười dài nói:
- Đúng!
Trên tiệc rượu thiếu một mình Hứa Tiên, chúng thân sĩ đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Kim Vạn Thành tùy ý bày đặc ra một lý do bác bỏ qua.
Mà lúc này Hứa Tiên, cũng đã trở lại trong núi.

So với ở trên tửu lâu cùng một đám lão gia uống rượu, hắn càng nguyện ý bồi giai nhân du ngoạn trong rừng núi.
Một phen tiệc rượu này thẳng đến lúc hoàng hôn mới coi như kết thúc.
Kim gia ở trong Kim Lăng phủ đệ, vô số trướng phòng nhanh chóng tính toán lợi nhuận của chuyến đi này.
Kim Vạn Thành tiễn đưa một nhóm khách nhân cuối cùng, đái lĩnh người nhà các phòng tế bái Thiên Địa tổ tiên, cảm tạ bọn họ phù hộ Kim gia vượt qua đại nạn này.
Sau đó Kim Vạn Thành ở trước từ đường tuyên bố trước mặt mọi người nói:

- Ta muốn đem một thành lợi nhuận chuyến này tặng cho Hứa Tiên!
Dẫn tới mọi người ồ lên một mảnh:
- Một thành?
Đây không phải là một con số tùy tiện, mà là có thể xếp thành núi vàng bạc thực sự.

Nếu như trước khi xuất hàng còn có người có thể tiếp thu, như vậy lúc này thấy vô số tiền bạc đã tiến nhập trong túi, ai có thể buông tay.

Có người đã nghĩ tới lúc trước hứa chia hoa hồng cho Hứa Tiên đã quá nhiều, lúc này cảm giác rất đau lòng, dẫn tới một mảnh tiếng phản đối.
Trên mặt Kim Thánh Hào vui sướng men say tỉnh lại không ít, liền bước lên phía trước khuyên nhủ:
- Đa, có phải là quá nhiều một chút! Lúc trước Hứa Tiên cho chúng ta mấy thứ tài nghệ mặc dù được lợi không ít, nhưng lần này hắn đạt được đã gấp trăm ngàn lần!
Kim Vạn Thành thấy phen tình cảnh này, hừ lạnh một tiếng nói:
- Đều câm miệng cho ta, ta không phải đến hỏi ý kiến của các ngươi!
Trong đường lập tức một mảnh yên tĩnh, không ai có thể phản đối ý kiến của vị đại gia trưởng này.
Kim Vạn Thành thoả mãn gật đầu, đối với Kim Thánh Kiệt nói:
- Kiệt nhi, việc này sẽ giao cho ngươi tới làm!
Người khác đều cảm thấy nhiều, hắn ngược lại cảm thấy quá ít, sợ rằng không thể đánh động Hứa Tiên.
Đêm khuya yên tĩnh, tuyền lâm u cốc.
Một mảnh tia sáng rực rỡ chói mắt cùng với một tia ngâm khẽ, ở trong bóng tối khiến mấy con chim thú rừng giật mình tỉnh giấc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui