Các thân sĩ khác không hiểu kỳ diệu, lặng lẽ nghị luận mới hiểu được, Hứa Tiên đem kim bài chụp trong tay áo rộng thùng thình, cứ như vậy liền chỉ có một mình Trịnh Đề Đốc nhìn thấy được, vừa thấy vật ấy liền chỉ có quỳ xuống.
Hứa Tiên hạ tay áo xuống, Trịnh Đề Đốc lại đứng dậy, trong nháy mắt kim bài lại rơi vào trong mắt hắn, hắn liền chỉ có thể lại quỳ xuống.
Ba phen bốn lượt như vậy, lại không có một lần đứng thẳng người được.
Trịnh Đề Đốc thân thể to béo, chợt đứng dậy, lại vội vã quỳ xuống bộ dáng thật là buồn cười, liền có người trên mặt hiện lên tiếu ý.
Nhớ tới thân phận của hắn lại vội vã làm ra vẻ nghiêm túc, sắc mặt rất là cổ quái.
Nguyên bản cần hướng hắn nịnh nọt, trong lòng đều âm thầm nghĩ sảng khoái.
Kim Vạn Thành lại là vể mặt cười khổ, cứ như vậy cũng đã đắc tội người ta rồi.
Bất quá chính là không đắc tội, vị Đề Đốc đại nhân này cũng tuyệt không từ bỏ ý đồ, đơn giản đứng ở một bên xem hí kịch, Hứa Tiên này cũng không phải quả hồng mềm mặc cho người ta bóp nắn.
Tiểu Thanh lại nhịn không được cười lớn.
Nàng vừa cười, mọi người cũng khổ nhịn không được, vả lại Trịnh Đề Đốc nhìn không rõ ràng lắm, cũng đơn giản há miệng cười lớn lên.
Trong tiếng cười vang, Trịnh Đề Đốc đã không đứng dậy được nữa, quỳ trên mặt đất tức run cả người, trên mặt tràn đầy dữ tợn, hận không thể đem Hứa Tiên ăn sống nuốt tươi.
Mà Hứa Tiên cầm kim bài trong tay lại cũng không có bao nhiêu khoái ý, trên mặt ngược lại có một tia bi ai, mới vừa rồi Trịnh Đề Đốc kia biểu hiện một phen, lại nói coi như là đại quan biên giới, trong ngày thường cũng không ít diễu võ dương oai dương dương tự đắc, vừa thấy kim bài nhỏ bé này liền giống như bị rút ra đầu khớp xương, thẳng như một con chó được huấn luyện, mà phục tùng không phải hoàng đế, mà là nhân gian danh lợi phú quý, bản tâm còn đâu.
Vì thế nhân tôn sùng khôn khéo lõi đời, trên bản chất không phải là như vậy sao? Nếu là chính mình chưa từng tu đạo, có phải cũng sẽ như hắn hay không? Ở trong nhân gian thế tục này từng chút bị mài mòn thành hình dạng khác!
Hứa Tiên liền đem kim bài một lần nữa thu vào trong công đức ngọc bài, cười nói:
- Trịnh đại nhân, nhanh chóng đứng lên đi, mới vừa rồi chỉ là nói giỡn với ngươi mà thôi!
Mọi người trong lòng đều là lắc đầu, lúc này nói như vậy còn có tác dụng gì, đó là bồi tội cũng muộn rồi!
Trịnh Đề Đốc thăm dò hồi lâu, mới cẩn thận đứng dậy quát:
- Ngươi dám dùng kim bài bệ hạ ban thưởng đến trêu đùa bản quan, đây...đây là tội đại bất kinh!
Hứa Tiên thở dài một tiếng nói:
- Hà tất phải như vậy? Tội gì đây? Có câu là oan gia nên giải không nên kết, trong yến tiệc vui vẻ này, càng thêm phải hài hòa, phải có yêu thương!
Kim Vạn Thành dở khóc dở cười, chỉ cảm thấy Hứa Tiên khẩu tài thực sự không được tốt lắm.
Nhưng mà trong ba bốn câu nói này, Trịnh Đề Đốc lại là cả người chấn động, mới vừa rồi quỳ trên mặt đất nghĩ đủ loại ý niệm độc ác trong đầu, bỗng nhiên trong lúc đó tiêu tan không còn gì, ngược lại có chút bắt đầu hối hận bản thân mới vừa rồi không nên tự cao thân phận, thấy sắc nảy lòng tham, lại nghĩ tới chính mình thường ngày làm đủ mọi việc ác, đều sản sinh hối ý nhàn nhạt.
Đại Lôi Âm Thuật chính là pháp môn Phật tổ giảng kinh khuyến giới, chứa đựng Đại Từ Bi chi lực, có thể khiến chúng sinh buông xuống ác niệm trong lòng.
Hứa Tiên chỉ có thể khiến người tiêu trừ ác niệm trong khoảng thời gian ngắn, nếu là Phật tổ xuất khẩu, để Trịnh Đề Đốc không hề lưu luyến nhân gian quyền thế, lập tức quy y ngã Phật cũng không thành vấn đề.
Ở trong đông đảo pháp thuật, đây xem như một môn Hứa Tiên cần dùng nhất, đã có thể dung nhập ngôn ngữ tầm thường trong đó.
Mặc dù còn chưa tới hoàn cảnh " ngôn xuất pháp tùy ", nhưng cũng không phải người bình thường có thể chống đối được.
Trịnh Đề Đốc lẳng lặng xuất thần, Hứa Tiên lại ở bên tai hắn nói nhỏ vài câu, nhân tiện nói:
- Tiếp tục trở lại uống rượu đi sao!
Liền đem Trịnh Đề Đốc đưa trở lại chỗ ngồi.
Vẻ tức giận trên mặt đã sớm quét sạch, trở nên vẻ mặt ôn hoà, tuy rằng chung quy vẫn cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng lại không nói nên lời.
Ngẫm lại, vừa rồi xác thực là chính mình đã sai, không nên vô lễ đối với vị cô nương kia.
Gặp phải sự cố như vậy, trong lòng hơi có chút xấu hổ, thấy những hộ vệ kia vẫn còn đứng ngơ ngác tại chỗ, không vui nói:
- Còn đứng lặng ở nơi đó làm gì?
Cũng không có loại dáng vẻ bệ vệ vênh mặt hất hàm sai khiến như thường ngày nữa, trở nên hiền hòa hơn rất nhiều.
Chúng thân sĩ đều nhìn đến trợn mắt há hốc miệng, không rõ Hứa Tiên rốt cuộc đối với Trịnh Đề Đốc nói cái gì, mới có thể đạt được hiệu quả như vậy.
Hai mặt nhìn nhau, đều trở lại chỗ ngồi của chính mình, tiệc rượu mới rốt cuộc chân chính bắt đầu.
Kim Vạn Thành lặng yên tiến lên, thấp giọng hỏi:
- Hiền chất, cái này?
Lặng lẽ liếc mắt nhìn Trịnh Đề Đốc, bằng vào bản lĩnh quan sát sắc mặt của hắn tự nhiên có thể nhìn ra được hắn có phải là đang ẩn nhẫn hay không?
Hứa Tiên mỉm cười nói:
- Lấy đức thu phục người!
Đại Lôi Âm Thuật tuy có thể để thanh âm của người ta càng thêm thậm nhập nhân tâm, nhưng cũng không phải là mê hoặc nhân tâm, mà là khiến người niệm lên thị phi thiện ác, tự nhiên có điều lĩnh ngộ.
Trong lòng Kim Vạn Thành biết hỏi không ra cái gì ngược lại nói:
- Hứa công tử, thuyền thực sự sẽ trở lại sao?
Hứa Tiên tràn đầy tự tin nói:
- Có mụ tổ nương nương phù hộ thuyền lớn nhất định sẽ trở lại.
Kim Vạn Thành hơi có chút mê hoặc:
- Mụ tổ nương nương? phất như là đã nghe qua.
- Hắn cũng không phải sinh sống tại cạnh biển, tự nhiên không quá am hiểu vị nữ thân mới phát này.
Hứa Tiên cười nói:
- Đúng, mụ tổ nương nương, trên biển đi thuyền người chèo thuyền cũng đều tin phong vị thần này, ai, sau khi thuyền lớn trở lại, chớ để quên một tòa miếu kia rất tế bái một chút.
Kim Vạn Thành thấy Hứa Tiên tự tin như vậy, cũng đã yên lòng, cười nói:
- Nếu là đội tàu thật có thể an toàn trở về địa điểm xuất phát, đừng nói là một tòa miếu, chính là mười tòa lại có gì đáng ngại đây?
Lúc này mọi người tin quỷ thân, Kim Vạn Thành cũng là như thế, vô luận yêu thần gì, đều tế báo một chú, luôn luôn không chịu thiệt.
Hứa Tiên nhíu mày một cái, cười nói:
- Vậy cứ quyết định như thế!
Không nghĩ tới còn có thể giúp đỡ Ngư Nhi mở rộng nghiệp vụ.
Kim Vạn Thành thất thần sửng sốt, không ngờ tới Hứa Tiên chăm chú như vậy, phản ứng lại cũng là hào sảng nói:
- Được, một lời đã định!
Nếu là có thể vượt qua cửa ái khó khăn này, Kim gia gia đại nghiệp đại, nào thiếu tiền chục tòa miếu này.
Mà mậu dịch trên biển cũng không phải mua bán một lần.
Nếu mụ tổ nương nương này thật có thể phù hộ đi thuyền, hắn tình nguyện ở trong nhà cung phụng bài vị của nàng.
Tiệc rượu dần dần say sưa, ánh mặt trời dần tan, lại vẫn không thấy thuyền lớn về đến, trên biển đoàn người bắt đầu phát ra hỗn loạn lớn.
Trên trán Kim Vạn Thành đổ mồ hôi, lại hung hăng trừng mắt với Kim Thánh Hào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...