Hứa Tiên cảm thấy có lý, chẳng những phải tiếp Vân Yên trở về, hơn nữa còn phải tiếp chị của mình về Tô Châu, tuy quên hỏi Tô Châu có chuyện gì hay không, nhưng chỉ cần có thể trở lại Giang Nam thì mọi chuyện dễ nói.
Sau khi hóa giải một tai ách, cũng giải quyết một chuyện quan trọng trong lòng, Hứa Tiên cũng không dám có chút buông lỏng, dù sao con đường phía trước còn biết bao nhiêu hung hiểm, hiện tại không phải thời điểm buông lỏng.
Hứa Tiên đi vào thành tới một ngọn núi hoang vu, nín hơi ngồi xuống, lập tức bắt đầu tu hành Thổ tinh. Lại cảm ứng tinh tượng trên bầu trời, vừa cảm thụ thổ hành chi lực khổng lồ dưới thân.
Tu luyện Tinh Túc Hải tới bước này, Điểm Tinh với hắn mà nói đã trở nên vô cùng đơn giản, không tới một giờ, một điểm hào quang màu vàng đất yếu ớt sáng lên trong thần hồn của hắn.
Nhưng lúc này lại có cảm giác khác với trước kia, từ khi Thổ tinh được Điểm Tinh, bốn tinh cầu khác cùng sáng lên, năm tinh cầu hình thành vận luật vô cùng kỳ diệu, không bàn mà hợp ý với ngũ hành biến hóa của thiên địa.
Hứa Tiên nội thị bản thân, phát hiện tim, lá gan, tỳ, phổi, thận, ngũ tạng có hỏa, mộc, thổ, kim, thủy là linh lực ngũ hành lưu chuyển.
Mà khi hắn mở hai mắt ra, phát hiện ngũ sắc quang hoa không ngừng tuôn ra khắp thân thể của hắn, những hào quang này ẩn chứa đặc tính khác với linh lực của hắn, có khắc chế lẫn nhau, có tăng phúc cho nhau, cuối cùng nhất hình thành một cân đối kỳ diệu, loại tuần hoàn này biến hóa vô biên vô hạn.
Trong lòng Hứa Tiên có cảm giác rộng mở hơn trước, tuy hắn không có chính thức học qua Ngũ Hành Đạo pháp, nhưng lúc này lại biết đây chính là ngũ hành tương sinh tương khắc, có một loại cảm giác hiểu ra.
Âm Dương Ngũ Hành có thể nói là căn bản của tất cả đạo pháp, bỗng nhiên hắn có cảm giác nếu chính mình có thể hiểu thấu đáo đạo lý biến ảo trong đó, vậy thì tu thành Thiên Tiên đại đạo cũng không phải không được.
Nhưng hắn còn không kịp tiếp tục tham ngộ, loại tuần hoàn này đã bị đánh phá, hào quang màu vàng đất kia đã tan hết.
Hắn cười khổ một tiếng, biết là Thổ tinh còn quá yếu, không cách nào hình thành cân đối với bốn hành tinh khác, nhưng đồng thời cũng có hùng tâm tráng trí, nếu như có thể đem Thổ tinh tu thành, hình thành cân đối với bốn tinh cầu khác, vậy hắn có lực lượng khiêu chiến với các gian nan.
Hắn định trụ tâm thần, lại một lần nữa chìm vào trong tu hành.
Mấy ngày sau, thánh chỉ đến, đối với tướng sĩ ba quân là phong thưởng, Phan Ngọc càng được thăng mấy cấp, được phong làm trấn quốc tướng quân, tăng lên hàng nhị phẩm, dĩ nhiên tiếp cận lục bộ Thượng thư là chính phẩm nhị cấp.
Tốc độ tăng chức của nàng cực nhanh, thật sự làm cho người ta thổn thức không thôi, nhưng bình định Bắc Cương quấy nhiễu Đại Hạ trên trăm năm, diệt mười vạn quân người Hồ chính là kỳ công khoáng thế, cho nên làm cho người ta hâm mộ không thôi.
Nhưng triều đình cũng không có triệu nàng về kinh, mà có ý chỉ khác đưa xuống, lệnh cho nàng lãnh binh xâm nhập thảo nguyên, không để cho người Hồ có cơ hội thở dốc, thừa dịp thời điểm chúng suy yếu nhất tiêu diệt binh lực, khiến cho chúng không ngóc đầu lên được.
Phan Ngọc tiếp nhận thánh chỉ, trong nội tâm không có cảm giác ngoài ý muốn, nếu như không nhân cơ hội này tiếp tục bắc phạt, vậy thì triều đình quá ngu ngốc rồi. Hơn nữa trong triều chắc hẳn có người không muốn nàng quay về triều đảm nhận chức vụ quan trọng.
Quan hàm trấn quốc tướng quân mặc dù vang dội, phẩm cấp mặc dù cao, nhưng kỳ thật lại không có thực quyền, chức vụ đại soái đang làm cũng là tạm thơi, tuy mang binh ở bên ngoài, nhưng lại bị lương thảo phía sau chế ước, khó có thể làm nên chuyện gì.
Đây cũng là trong dự liệu của Phan Ngọc, loại ngăn cản quyền mưu này từ xưa tới nay chính là như vậy, không có gì mới lạ cả. Về phần thực chức hay hư chức cũng không có bao nhiêu chế ước với nàng, tất cả đều do mình tự kinh doanh.
Quân sĩ trong quân nghe được tin này đều vô cùng vui mừng, chiến sự về sau chủ yếu là diệt tàn quân, cơ hồ không có nguy hiểm gì, nhưng lại là thời cơ kiếm quân công tốt nhất, nếu có thể tăng được một quan nửa chức, là có thể vinh quang áo gấm về nhà.
Nhưng rất nhiều người đều chú ý tới, Hứa Tiên là giám quân lại không được phong thưởng nào, ngay cả chức giám quân cũng thu hồi gọi về kinh thành.
Trên tường thành, Phan Ngọc cùng Hứa Tiên dò xét phòng ngự xong, đi vào một góc lầu tây, Phan Ngọc lệnh cho binh sĩ lui ra ngoài, chỉ còn lại nàng cùng Hứa Tiên hai người.
Phan Ngọc nhìn qua lỗ châu mai trời chiều đang chìm vào đường chân trời, nắng chiều nhuộm đại địa thành một màu vàng.
Hứa Tiên cố gắng mấy ngày nay, rốt cục đem Thổ tinh trong thần hồn vững chắc xuống. Nhưng không có thủ đoạn khác tăng nó lên, chỉ có thể tiến bộ từng chút.
Thổ linh chi lực tuy không chỗ nào không có, nhưng chính thức thu nạp thì cực kỳ chậm chạp, ngay cả thổ linh chi lực cần thu nạp cũng lớn hơn các tinh cầu khác nhiều, nếu như vậy cần không biết bao nhiêu năm tháng mới có thể đem Thổ tinh tu đến đại thành, cần bao nhiêu năm mới làm cho ngũ hành cân đối.
Nhưng chuyện này gấp không được, Hứa Tiên bình định tâm tư, hỏi Phan Ngọc:
- Cảm giác như thế nào?
Hôm nay trong quân đều do nàng điều khiển, quyền lợi to lớn, ngay cả nam tử cũng không sánh bằng nàng, nhớ lúc ở trong thư viện ở Giang Nam, ngay cả hắn cũng cảm thán thế sự biến ảo khôn lường.
Phan Ngọc quay đầu cười nói:
- Khá tốt, sau khi tu dưỡng hoàn tất, ta sẽ xuất chinh lần nữa, Hán Văn ngươi cũng không thể lười biếng ah, ôn nhu nhuyễn ngọc mặc dù tốt, nhưng thân là đàn ông...
- Ngừng ngừng ngừng!
Hứa Tiên vội vàng hô ngừng:
- Ta cũng không muốn bị nữ nhân giáo huấn chuyện này!
Hơi dừng một chút, nói:
- Nên trở thành nữ nhân của ta!
Phan Ngọc tức giận nhìn qua hắn, lại cười dài một tiếng:
- Vậy ngươi cũng nhanh lên đường đi, còn có rất nhiều đối thủ đang chờ chiến đấu với ngươi đấy, nghĩ lại chuyện của ngươi tật nhiệt huyết, thực hận không thể đổi vị trí với ngươi.
Hứa Tiên nói:
- Cái gì nhiệt huyết, ta đang đau đầu đấy.
Thực sự không biết nàng lấy ý chí chiến đấu như vậy từ đâu.
- Nhưng mà ta nhất định sẽ thắng, bởi vì ta sẽ chiến đấu vì ôn hương nhuyễn ngọc.
- Ta đây cũng chờ ngày ngươi đắc thắng quay về, đến lúc đó ngươi muốn cái gì ta cũng thưởng cho ngươi.
Phan Ngọc mỉm cười, nhếch môi mang theo hương thơm ngát.
Trong nội tâm Hứa Tiên khẽ động, cười nói:
- Tốt, vậy nàng nên ngoan ngoãn chờ ta.
...
Hứa Tiên lại quay về kinh thành lần nữa, lập tức đi gặp Ngư Huyền Ky, lại bị Duẩn Nhi ngăn ở ngoài cửa. Thì ra bởi vì thời gian ngắn ngủi, quẻ thứ ba chưa tính ra, lúc này chính là lúc khẩn yếu quan đầu, Ngư Huyền Ky cũng không có biện pháp phân tâm, chỉ lưu lại lời nói, bảo hắn quay về Giang Nam trước đi.
Duẩn Nhi nói:
- Sư phụ nói, nàng muốn tiếp tục quan sát huyền cơ.
Hứa Tiên sờ sờ đầu Duẩn Nhi, nói:
- Vậy thì tốt, ngươi hảo hảo chiếu cố nàng, đợi lúc nàng đi ra nói với nàng là ta đợi nàng ở Giang Nam.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...