Hứa Tiên Chí

Hồ Tâm Nguyệt "Bá" lui ra phía sau mười trượng, con mắt nhìn chằm chằm vào Thiên Hành kiếm, nói:

- Thanh kiếm này làm sao thế?

Một đêm không thấy thanh kiếm này bộ dáng chẳng những biến hóa, hơn nữa khí thế càng đáng sợ hơn nhiều.

Hứa Tiên không có hảo ý nói:

- Không có gì, chỉ là khai phong nó mà thôi, đang muốn tìm người thử kiếm đấy?

Nói chuyện từng bước một tới gần Hồ Tâm Nguyệt

Hồ Tâm Nguyệt khiếp sợ mũi kiếm, từng bước một lui về phía sau, thẳng đến khi bị người ngăn cản, Bạch Tố Trinh từ phía sau đở lấy vai của Hồ Tâm Nguyệt, nhìn Hứa Tiên nói:

- Quan nhân, còn không mau thu kiếm lại.

Hứa Tiên thu hồi kiếm:

- Tóm lại từ hôm nay trở đi những yêu ma này là thần dân của ngươi.

Hồ Tâm Nguyệt đang muốn cự tuyệt, lại nghe Bạch Tố Trinh nói:

- Náo nhiệt chút ít cũng không có gì không tốt.

Hồ Tâm Nguyệt quay đầu lại nhìn qua Bạch Tố Trinh, lại nhìn liếc Hứa Tiên, sau đó cúi đầu nói:

- Thật sự là thích xen vào chuyện của người khác!

Bằng vào tâm tư thông minh của nàng đương nhiên hiểu Hứa Tiên hao tâm tổn trí làm những chuyện này là suy nghĩ cho nàng, nàng do dự một chút, rốt cục gật đầu nói:

- Vậy được rồi! Dù sao ở đây cũng rất lớn, cho những đám này ở cũng tốt.

Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh nhìn nhau cười cười, Bạch Tố Trinh không bỏ nói:


- Là thời điểm cáo từ!

Hứa Tiên nói:

- Cửu Anh bị ta dọa một trận, có lẽ không nhanh đi ra ngoài làm loạn đâu, đợi đến lúc giải quyết xong chuyện ở trung thổ, ta sẽ nghĩ biện pháp xử lý.

- Chỉ là chuyện nhỏ, ta tự mình giải quyết, các ngươi đi nhanh đi.

Hồ Tâm Nguyệt không quan tâm khoát tay.

Hồ Tâm Nguyệt ngoài miệng tuy nói nhẹ nhõm. Nhưng trong lòng thì thất lạc. Bạch Tố Trinh cùng Hứa Tiên vừa đi chẳng những tiền đồ không biết, thậm chí ngay cả sinh tử cũng khó liệu, sanh ly tử biệt nói không chừng là vào lúc này.

Đúng lúc này Bạch Tố Trinh tiến lên, ôm nàng vào trong ngực, nói:

- Chúng ta còn trở về, yên tâm đi.

Trong nội tâm Hồ Tâm Nguyệt ôn nhi, nhìn qua Hứa Tiên nói:

- Hảo hảo chiếu cố nàng.

Rồi sau đó mới nhìn Bạch Tố Trinh nói:

- Ngươi cũng phải chiếu cố hắn.

Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh nói:

- Nhất định.

Bọn họ cũng không phải là người lề mề, nói xong liền sảng khoái cáo từ rời đi.

Hồ Tâm Nguyệt đưa mắt nhìn qua thân ảnh của bọn họ biến mất ở phía chân trời, quay đầu lại nhìn qua đám yêu quái:

- Các ngươi còn đứng ngây đó làm gì? Đều đứng lên cho ta.

Lũ yêu quái cuống quít đứng dậy, nào dám vi phạm lệnh của đại yêu quái lừng danh này chứ.

Hồ Tâm Nguyệt dùng cái đuôi làm ghế, thư thái ngồi ở đó, nói:

- Các ngươi với tư cách là thần dân của Thanh Khâu quốc, trước tiến nên đi làm việc đi.

Lũ yêu hai mặt nhìn nhau. Một yêu quái đi tới:

- Ta... Ta đến!

Sứ đoàn lại mất đi bóng dáng của Hứa Tiên, nhưng bây giờ không có bao nhiêu người lo lắng cho hắn, nhưng mà người Đông Doanh thịnh tình khoản đãi nên thảnh thơi đọi hắn về.

Mà trong thế giới Âm Dương sư đã sinh ra địa chấn mạnh mẽ, yêu ma trong Đông Doanh biến mất hơn phân nửa, là trăm ngàn năm chưa xảy ra biến cố này.

Không có người nào đoán được nguyên nhân, nhưng mà có rất nhiều người trông thấy bầu trời đêm phương đông có kim tinh lóe lên, lũ yêu ma đuổi theo, một đi không quay về.

Chỉ có An Bội Tình Minh ẩn ẩn đoán được vài phần nguyên do, vội vàng tới tìm Hứa Tiên. Thời điểm chờ đợi Hứa Tiên cũng hiện thân trước mặt bọn họ, bảo kiếm đen nhánh bên hông, trên thân kiếm không có một tia sát khí, hắn cảm thấy hàn ý thật sâu.

- Hứa Tiên đại nhân, ngài đi nơi nào? Thanh kiếm này là?

Hứa Tiên cũng lười giải thích nguyên nhân với hắn, chỉ nói:

- Ngươi còn muốn gặp Cửu Vĩ Hồ sao?

An Bội Tình Minh sững sờ nói:


- Vâng!

Hứa Tiên nói phương vị của Xuất Vân Quốc ra.

- Nếu ngươi còn muốn gặp hắn thì đi tới nơi này tìm nàng, chỉ không biết nàng gặp ngươi hay không, chúng ta cũng nên cáo từ rồi.

Ngay cả sứ đoàn cũng thu xếp hành lý rời đi.

An Bội Tình Minh nói:

- Vội vả như vậy!

Hứa Tiên vỗ vỗ vai của hắn, nói:

- Thiên hạ đều có bữa tiệc nào không tàn, ta cũng nên rời đi, chúng ta đi yết kiến thiên hoàng đi!

Theo An Bội Tình Minh đi tới chỗ thiên hoàng chào từ biệt. Hoàn thành lễ nghi cuối cùng, lại thấy Vũ Đằng Thành hôm nay là Vũ Đằng tướng quân. Xin miễn hắn giữ lại. Hứa Tiên cũng lên đường trở về, đương nhiên hắn cũng không đi theo sứ đoàn chậm chạp rồi, mà sứ đoàn cũng hỏi nguyên nhân vi sao, chỉ nói lúc ra biển sẽ hội hợp, hắn lúc này bay thẳng về hướng đông.

Hắn tính toán ngày tốt lành, quyết tâm trong thời gian này phải thu thập Ngao Nghiễm.

Trong Đông Hải Long Cung có ba đầu long vương đang mặc đế phục ngồi đó, chính là Nam Hải Long Vương Ngao Khâm, Bắc Hải Long Vương Ngao Thuận, Tây Hải Long Vương Ngao Nhuận, tất cả dẫn theo binh sĩ cùng với vô số lính tôm tướng cua đi tới Đông Hải Long Vương trợ trận.

Tây Hải Long Vương Ngao Nhuận đứng chắp tay, đi qua đi lại, nói:

- Đại ca không cần phải sợ, bằng vào Ứng Long chi thân của đại ca thì ai còn dám quấy rối nữa?

Trong nội tâm cũng phải thở dài, đáng tiếc Ứng Long không vào trên người của hắn, nếu không nhất thống thiên hạ thuỷ vực này sẽ là hắn.

Nam Hải Long Vương Ngao Khâm ngồi trên ngọc tọa, nói:

- Tứ đệ chớ nôn nóng, việc này quan hệ tới hưng suy của Long tộc chúng ta, không phải chuyện đùa, tất yếu phải làm ra chuẩn bị vạn toàn, nhưng mà Ngao Hạo thân là thái tử long cung, không ngờ lộ ra, thật sự... Khục khục...

Bắc Hải Long Vương Ngao Thuận lãnh đạm nói:

- Nên đợi đại ca bế quan đi ra rồi nói!

Trong lúc nói chuyện từng đạo hàn khí trong miệng của hắn tuôn ra ngoài, trong cung điện kết một thành băng sương.

Tuy là thân huynh đệ, bọn họ thật sự không hòa hợp êm thấm với nhau, nhưng Long tộc thiên tính cao ngạo cường thế, có thể làm bọn họ dùng huynh đệ xưng hô thì xem như Long tộc hòa hợp khó có được, giống như huynh đệ Ngao Kiền Ngao Khôn trở mặt thành thù, cả đời không qua lại với nhau.

Thời điểm này vạn trượng thần quang từ trong khe rãnh phía sau long cung bắn lên trời, đại địa rung đọng, Thủy Tinh Cung cũng rung động theo.


Ba Long Vương đều ngừng nói chuyện, cùng nhìn qua hướng bắc.

- Đại ca xuất quan!

Một con Kim Long mọc hai cánh dài ngàn trượng hóa thành một đạo kim quang tiến vào chánh điện Thủy Tinh Cung, Ngao Nghiễm nói:

- Các ngươi tới.

Ánh mắt ba Hải Long Vương không dám nhìn thẳng vào cúi đầu, hành lễ nói:

- Đại ca!

Đã thấy sắc mặt Ngao Nghiễm trầm như nước, không có chút vui sướng khi vượt qua thiên kiếp, cẩn thận từng li từng tí hỏi:

- Đại ca có gì không ổn?

Ngao Nghiễm nói:

- Các ngươi cũng biết vì sao con trai Ngao Hạo của ta vì sao không tới tiếp kiến các vị thúc thúc?

Nam Hải Long Vương Ngao Khâm nói:

- Không phải là xuất ngoại ngao du sao?

Ngao Nghiễm chậm rãi lắc đầu:

- Bởi vì hắn đã chết.

Lời vừa nói ra ba Hải Long Vương đều khiếp sợ, nói:

- Làm sao có thể?

- Đại ca không lầm chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui