Cơm nước xong xuôi, Phan Ngọc đột nhiên đề nghị: hôm nay chúng ta đi Nam Sơn đạp thanh (đi chơi trong tiết thanh minh) a.
Hứa Tiên do dự nói:
- Hôm nay không phải khai mở viện bái phu tử sao?
Đơn giản mà nói chính là nghi thức khai giảng, có rất nhiều công tác muốn làm. Vật cũ bỏ niêm phong, thư viện quét sạch, bái phu tử vân vân, lẽ ra từng viện sinh cũng không thể vắng họp, càng đừng nói Phan Ngọc là hội trưởng hội học sinh.
Phan Ngọc đáp:
- Ta cáo bệnh cùng ngươi.
Sắc mặt Hứa Tiên trở nên cổ quái:
- Không phải nói tuyệt đối không thể nghỉ học sao?
Phan Ngọc cúi đầu cười yếu ớt:
- Chỉ là nói suông như vậy thôi.
Cũng chỉ có nàng có thể "Tuyệt đối " biến thành "Nói suông mà thôi " a.
- Được rồi, trùng hợp ta cũng đang muốn đi.
Hứa Tiên cũng vui vẻ được thanh nhàn, hắn đối với du sơn ngoạn thủy tuyệt đối so với đóng cửa đọc sách đương nhiên là có hứng thú lớn.
- Trở về chuẩn bị chút quần áo a, chúng ta đêm nay nghỉ ngơi tại chùa Tịnh Từ Nam Bình Sơn, sau đó tham quan nơi đó một hai ngày, lại chuyển đi Phượng Hoàng Sơn, chỗ đó có một phong cảnh núi non trùng điệp rất là không tệ, tiếp đó lại đi...
Hứa Tiên vội vàng ngắt lời nói: Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
- Được rồi, được rồi... Chúng ta đây là đi đạp thanh (đi chơi trong tiết thanh minh) sao?
Đây rõ ràng là du lịch đường dài a. Hơn nữa không phải tùy tiện mà cưỡi ngựa xem hoa, mỗi nơi có một chỗ muốn đến, cũng muốn chơi vài ngày. So với du lịch kiếp trước như lữ hành ngày đêm tuyệt đối hao phí thời gian cùng tiền bạc không ít.
- Việc học làm sao bây giờ? Năm nay chính là thi Hương đó.
Thi Hương tuơng đương với thi tốt nghiệp trung học, so với thi đại học thì trọng yếu hơn nhiều. Sĩ tử thiên hạ cho dù không muốn cũng phải đi qua con đường này.
Phan Ngọc khẳng định nói:
- Không có vấn đề gì.
Hứa Tiên cười khổ:
- Ngươi đương nhiên không có vấn đề, ta sợ ta rất có vấn đề.
Trên mặt Phan Ngọc lộ ra thần sắc áy náy:
- Thực xin lỗi ah, ta nghĩ Hán Văn ngươi chưa từng du lãm Hàng Châu nên muốn mang ngươi đi một chút cho biết, không ngờ ta suy nghĩ chưa chu toàn, chỉ là thật sư không thể đi sao?
Trong lòng nàng thầm nói: bởi vì thời gian của ta không còn nhiều lắm.
Hứa Tiên kinh ngạc từ trên mặt Phan Ngọc phát hiện một tia khẩn cầu, còn có một loại sầu bi mà hắn không rõ từ đâu. Phan Ngọc công tử luôn luôn tiêu sái thong dong trở nên có chút kỳ quái.
- Đương nhiên phải đi rồi, ta còn chưa được thăm thú thiên nhiên như vậy.
Lời này cũng không phải là nói ngoa, hắn xuyên việt cho tới bây giờ, hơn phân nửa thời gian bề bộn nhiều việc sinh kế, đối mặt với những danh thắng còn chưa bị ô nhiễm như thời hiện đại đương nhiên là mong muốn, chỉ là không có cơ hội đi xem là hắn tiếc nuối rất nhiều. Hiện tại có cơ hội, cũng dứt khoát buông lỏng mà đi một phen.
Phan Ngọc vui vẻ nở nụ cười, dù cho Hứa Tiên thường xuyên đối mặt cũng cảm thấy kinh tâm động phách. Chỉ là không rõ vì sao Phan Ngọc dẫn hắn đi du ngoạn, lại giống như thực hiện tâm nguyện trọng đại gì đó.
Boong...Boong...
Từng tiếng chuông muộn của Tịnh Từ tự vang vọng lại, phiêu đãng trên các gian lầu các. Ánh nắng trời chiều chiếu vào mái hiên khiến thanh âm của chuông gió rơi vào tai người cũng cảm thấy phiền muộn.
Trên bậc thang đá, cái bóng của hai người trùng nhau, Phan Ngọc đứng bên cạnh Hứa Tiên, tia nắng cuối cùng chiếu vào mặt nàng khiến nàng đẹp như một bức tranh.
- Hán Văn.
Phan Ngọc đột nhiên phá vỡ không gian yên tĩnh này.
- Sao?
Hứa Tiên quay đầu.
- Ta phải đi.
Ánh mắt Phan Ngọc trở nên phiêu hốt bất định, chỉ là không nhìn tới Hứa Tiên.
Trên mặt Hứa Tiên có chút mê hoặc:
- Sao lại đi?? Đêm nay không phải muốn ở chỗ này sao? Ngươi cho nhiều tiền hương như vậy, ngay cả phương trượng cũng suýt nữa quỳ lạy ngươi mà.
Phan Ngọc nghiêng mặt qua, tiện tay đẩy đẩy cái trâm cài trên đầu, mặc cho mái tóc đen dài bung ra, trong gió chiều che khuất đôi má.
- Ta phải trở về kinh thành rồi.
Thanh âm của nàng phiêu hốt trong gió, nhưng Hứa Tiên nghe rất rõ ràng.
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Vội vã như vậy sao? Không phải đợi tới lúc thi Hương xong mới đi sao?
Phan Ngọc lắc đầu, tóc dài tùy theo vũ động:
- Vào kinh dự thi Hương cũng được mà.
- Ài, mới gặp mặt lại muốn chia tay sao?
Phan Ngọc hỏi:
- Ngươi đau lòng sao?
- Đương nhiên, chúng ta là bằng hữu cơ mà.
Hứa Tiên làm ra bộ dáng đương nhiên là thế.
- Bất quá cũng không cần lo lắng, chắc chắn sẽ còn có cơ hội gặp lại, khi đó lại vui vẻ thôi.
Phan Ngọc nhẹ cười khẽ, chỉ là bên trong nụ cười này xuất hiện một tia cay đắng, nàng lẩm bẩm: Bằng hữu ah! Thời điểm gặp lại cũng chỉ có thể làm bằng hữu mà thôi.
Trong đầu nàng lờ lờ nhớ lại tình cảnh lúc về nhà, phụ thân mừng rỡ như điên nói rằng lão ni cô đã lại tới và để lại một lọ dược thủy, còn nói chỉ cần trước sinh nhật mười tám uống vào sẽ đạt được ước muốn.
Mà qua tiếp một thời gian nữa, nàng đã đủ mười tám rồi, trong nhà vốn không muốn nàng trở lại Hàng Châu, sợ chậm trễ thời gian, nhưng nàng kiên trì muốn trở lại, lấy được một câu bằng hữu này thì nàng còn yêu cầu gì xa vời nữa. Chính nàng cũng rất hoài nghi điều này.
Tâm sự rất nhanh bay đi, Hứa Tiên bên cạnh vẫn hoàn toàn không biết gì cả.
Hắn quay đầu nói:
- Trong khoảng thời gian này đều ở cùng ta đi!
Nàng sững sờ, đã nhận ra cái gì ư? Có phải dùng ảo giác tự an ủi mình. Nàng cũng nhẹ nhàng nói thầm một tiếng:
- Ừ.
Hắn cũng học nàng cúi đầu tháo trâm ra, tóc đen dài tung bay theo gió.
Ánh trời chiều đã tắt nắng, tóc của hai người phiêu đãng trong gió đêm khi thì cuốn lấy nhau, khi thì tách ra.
Hắn quay đầu, tựa hồ xuyên thấu qua gương mặt nàng là một dung nhan khác, phảng phất như phật bà quan âm, nhưng càng thêm vẻ xinh đẹp uyển chuyển. Nhưng hắn nhanh chóng lắc đầu, trong lòng cười khổ cảm thán: tách ra một thời gian ngắn cũng tốt, bằng không thì thật biến thành một đôi gay mất, hiện giờ bắt đầu xuất hiện ảo giác rồi.
Thời gian sau đó, dấu chân của hai người Hứa Tiên trải khắp các nơi Hàng Châu bất luận là Nhị Phong Tam Tuyền hay là Tứ Tự Ngũ Sơn chỉ để ý tận hứng du lãm, ăn, mặc, ở, đi lại đều có Phan Ngọc trông nom, chân kim bạch ngân quăng ra tự nhiên sẽ có những đãi ngộ cao nhất. Mặt khác còn có hướng dẫn viên phụ trách giảng giải thắng cảnh, bất kỳ một thắng cảnh nào đều xuất hiện một điển cổ từ trong miệng nàng, điều này khiến cho Hứa Tiên trợn mắt há hốc mồm, còn hơn cả hướng dẫn viên du lịch kiếp trước.
Trong đó tốn hao không nhỏ, Hứa Tiên có ý tức muốn trả thì Phan Ngọc nói một câu ngăn lại:
- Chúng ta không phải là bằng hữu sao?
Hứa Tiên nói thầm: bằng hữu thì bằng hữu, sao lại giống oán phụ như thế.
Ngày hôm đó, đang uống trà Long Tĩnh dưới núi ra, Phan Ngọc đề nghị:
- Hán Văn, chúng ta lại đến Phi Lai Phong Linh Ẩn tự chơi hai ngày đi.
Trong lòng Hứa Tiên ẩn ẩn cảm giác có chút không đúng, phảng phất tới đó sẽ có chuyện tình bất hảo phát sinh. Nhưng lại tìm không thấy lý do để phản đối, cũng chỉ có thể đáp ứng. Lúc Hứa Tiên dương thần xuất hiến đã từng nghe nói qua Pháp Hải ở Linh Ẩn tự.
Hắn hiện tại đang ở Linh Ẩn tự sao?
Đường núi có đá xanh lót dưới, hai người đi lên, cây rừng rậm rạp, chim rừng ca xướng.
Tràng cảnh yên tĩnh như thế này khiến Hứa Tiên cảm giác tâm thần có chút không tập trung, rốt cục đường núi đi đến cuối cùng, Linh Ẩn tự đang ở trước mắt.
Trong thiện phòng, nhị lão đang ngồi đối diện. Người thứ nhất hai hàng lông mày trắng toát, hai tóc mai lưu tuyết, dáng vẻ từ bi mà vô cùng uy nghiêm.
Người khác thì khuôn mặt tiều tụy, tâm như cây chết, dù cho biết rõ trước mặt chính là một cao tăng Phật môn đạo pháp thâm sâu cũng an tọa như núi, bất vi sở động.
Dùng tu vi của Pháp Hải có thể thấy được tính trầm ổn, tăng nhân tầm thường không thể so sánh, khó trách có thể làm phương trượng của Linh Ẩn tự.
Đột nhiên một hồi tiếng bước chân dồn dập từ hành lang ngoài truyền tới, một tiểu hòa thượng trực tiếp đẩy cửa tiến đến, không kịp thở trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Lão Phương trượng chậm rì rì mà nói:
- Nghiễm Lượng, tu hành ngày thường ngươi vất hết đi đâu rồi.
Tiểu hòa thượng tên Nghiễm Lượng cuối cùng đem không khí hút một ngụm mới nói:
- Phương trượng, có hai khách hành hương tới.
Lão Phương trượng thản nhiên nói:
- Linh Ẩn tự mặt trời lặn mà cũng có khách hành hương đến?
Nghiễm Lượng giơ lên một tay, nói:
- Năm, năm trăm lượng, khách hành hương đưa năm trăm lượng cúng chùa.
Lão Phương trượng đang nửa mở nửa nhắm đôi mắt đột nhiên mạnh mẽ mở ra, lão đứng bật dậy nói:
- Thật sự?
Rồi sau đó dừng người lại nói:
- Mời đám người chờ một chốc lát, ta cùng với Hải thiền sư sẽ đi qua. Đúng rồi, khách hành hương là người như thế nào?
Nghiễm Lượng lại nói:
- Một kẻ họ Hứa, một kẻ họ Phan, đều có cách ăn mặc của thư sinh.
Lão Phương trượng trầm ngâm một chút, đang muốn quay đầu tiếp tục hỏi Pháp Hải giảng kinh, đột nhiên linh quang lóe lên, nhảy xuống giường, cầm lấy Nghiễm Lượng, vội hỏi:
- Một kẻ họ Phan, một kẻ họ Hứa?
Bả vai Nghiễm Lượng bị bắt đau nhức, âm thầm bội phục phương trượng càng già càng dẻo dai, cố gắng hồi tưởng rồi đáp:
- Đúng vậy. Một kẻ tuấn tú cực kỳ, một kẻ tầm thường một chút, bất quá cả hai đều hiền hoà vô cùng.
Lão Phương trượng vỗ tay cười nói:
- Hay quá thay, hay quá. Quả tới đúng dịp a.
Nói đoạn lão hướng Nghiễm Lượng nói:
- Còn đứng đấy làm gì, mau chóng giúp ta mặc y phục.
Nói xong hắn mở ra ngăn tủ, lấy áo gấm cà sa màu đỏ, gương mặt tiều tụy như cây chết đột nhiên như cây vào mùa xuân.
Tu vi Pháp Hải dù cho tinh tiến hơn năm trước cũng có chút cảm giác trợn mắt há hốc mồm, lúc này hắn vội vàng ngăn lại hỏi:
- Phương trượng cớ gì lại vội vàng như thế?
Lão Phương trượng trong lúc cấp bách liền vội vàng giải thích:
- Thiền sư có chỗ không biết, hai người kia một cái là Giang Nam đệ nhất tài tử, còn là cháu trai của Tổng đốc đại nhân. người còn lại ngâm thơ làm thủ từ, gần đây lưu truyền một thủ từ. Nếu có thể lưu lại mấy bức vẽ đẹp thì năm nay nhất định có thể gia tăng không ít khách hành hương.
- Cái gì?
Sắc mặt Pháp Hải biến đổi, bộ dạng như đang muốn trách cứ..
Lão Phương trượng cười nói:
- Phật là phải nói, nhưng cơm cũng cần ăn, ăn no thì mới nói được. Cho dù ta và ngươi có thể không ăn, nhưng tự miếu ngày gần trăm tăng chúng muốn ăn, tranh triển lãm của tượng phật ở hành lang năm đó không ai bảo dưỡng nữa. Ai, ngài là một người ăn no, cả nhà không đói bụng. Không quản lý việc nhà, không biết củi gạo dầu muối quý như thế nào.
Lão Phương trượng nói liến thoắng liên tục, một câu tiếp theo một câu. Toàn bộ không giống bộ dạng chậm rãi vừa rồi, nói xong liền vội vàng rời đi ra ngoài.
Trong thiện phòng, Pháp Hải thở dài, tịch mịch ah, tịch mịch! Người trong Phật môn còn như thế, muôn dân trăm họ khi nào mới có thể độ tận được đây?
Lão Phương trượng đến phòng, nhìn mình sửa sang chỉn chu áo cà sa trên người một chút, mới chậm rãi đi vào nói:
- Hai vị thí chủ thịnh tình, bần tăng quả thực cám ơn.
Hứa Tiên nhìn lên khí độ của Đại hòa thượng lạnh nhạt thì không khỏi cảm thán, đây mới là cao tăng đắc đạo, làm gì giống dáng vẻ của những hòa thượng ở miếu nhỏ kia. Phương trượng cũng một đống tuổi rồi còn trước mặt hai người xưng: tiểu tăng tiểu tăng.
Nói chuyện vài câu, phương trượng tự mình dẫn đường cho hai người Hứa Tiên tham quan chùa một chuyến, nhưng lại bị Phan Ngọc từ chối nhã nhặn, chỉ nói không dám làm phiền. hai người tự đi một mình là được, đi qua cửa hiên, Hứa Tiên thấy một lão tăng đang đứng từ xa nhìn mình, trong lòng hắn cảm thấy có chút quen mắt, nhưng đã quên mình gặp lão ở đâu.
Pháp Hải thấy Hứa Tiên không khỏi vui vẻ, lại nhìn Phan Ngọc bên cạnh hắn, cau mày nói:
- Chấp mê bất ngộ, để bần tăng độ ngươi một chút.
Người phàm mắt thịt, không cần phải phí tâm sức, nói chính là nói, thông thì thông, không thông thì không thông. Nhưng hắn đêm đó thấy kim quang trên người Hứa Tiên hiển nhiên rất có căn cơ, hơn nữa lòng mang từ bi, cùng Phật hữu duyên, thật là tài liệu tốt để làm hòa thượng.
Hứa Tiên nếu là biết rõ nơi này có người đã nhận định hắn có thiên phú làm hòa thượng, có lẽ sẽ chạy mất dép. Nhưng hắn hiện tại chỉ trong lòng nghi ngờ một chút thì lại xoay mặt cùng Phan Ngọc đàm tiếu.
Thiên Vương điện, Dược sư điện, Đại Hùng bảo điện từng chút xem qua, tuy rằng cổ kính, nhưng mà không có chỗ nào đặc biệt, những ngày này Hứa Tiên cũng nhìn không ít cổ tháp, cũng không có gì kinh hỉ. Phan Ngọc đã gặp qua vô số mĩ cảnh nên càng không để ý.
Thẳng đến sau khi đi vào hành lang triển lãm tranh mới làm cho hai người tinh tế quan sát, ở phía trên vẽ không phải là thần Tiên Phật đà Thiên Nữ Tán Hoa tầm thường. Mà là vẽ sinh hoạt thế tục tựa hồ chính là thành cổ Hàng Châu này, phòng xá hiển hiện cực kì tinh tế, cầu nhỏ hoa liễu, phố xá sầm uất người đi đường tấp nập. Tuy vẽ mà không đề danh, không biết là người phương nào sáng tác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...