Tiểu Thiến mặc dù có được Hoàng Sơn thần ấn, nhưng thần ấn này cũng không cùng nội bộ thông tin của Dao Trì có liên hệ với nhau. Cụ thể rốt cục là chuyện gì, vẫn như cũ không hiểu ra sao.
Hứa Tiên không hề dừng lại, dọc theo Trường Giang khúc chiết một đường phi hành, thỉnh thoảng dùng Thông Thiên Nhãn quan vọng, coi như là quan sát tình hình quân địch.
Vừa nhìn một cái, lại càng thêm sầu lo, cũng không phải lo Đông Hải Long Tộc nhiều binh tướng, mà là ở ven bờ sông Trường Giang lại có rất nhiều dấu vết lũ lụt ngập úng qua, điền viên thôn trang bị sinh sôi xóa bỏ từ trên đại địa.
Giang Nam rõ ràng còn đang trong hạn, nơi này lại có nạn úng nghiêm trọng như thế, quả nhiên là nước sôi lửa bỏng, dân chúng lầm than.
Đó là chưa từng tận mắt thấy, Hứa Tiên cũng có thể đoán ra được, đây là Đông Hải Long Vương thân nhập Trường Giang, mang đến đại lượng thủy khí trên biển. Nhưng chỉ tại Trường Giang một đường giáng xuống, mới gặp phải hiện tượng thiên văn quỷ dị như vậy. Hơn nữa khi đại chiến phá hư sông ngòi, đê điều, mới có hậu quả như thế.
Hứa Tiên không khỏi cảm khái:
- Nhiều tai nạn như vậy, thiên hạ làm sao không loạn?
Nhưng đối với tràng diện như vậy, trong lòng cũng có một tia vô lực.
Chỉ là giảm xuống độ cao phi hành, nhưng đã thấy có người gặp phải rủi ro, liền ra tay cứu giúp, hoặc chữa bệnh tật, hoặc chia vàng bạc, có tà đồ quỷ mị nhân cơ hội làm ác cũng đều tiện tay tru trừ.
Cứ như vậy một đường hướng tây, mặc dù được ca tụng vô số, thậm chí trăm vạn công đức, nhưng trong lòng thực không có nửa phần vui mừng. Chính mình có khả năng cứu trợ, chung quy bất quá một phần vạn. Cũng may triều đình đã hạ lệnh chấn tai, các nơi đều có dựng lều phát lương, mới không có xuất hiện cảnh tượng người chết đói khắp nơi trên đất. Nhưng tương lai có gặp phải loại tình huống này hay không, ngay cả hắn cũng không dám bảo chứng.
Vào loại thời gian này, vừa biết dân gian khó khăn, triều đình quan lại phát triển trái ngược, người trong Tiên đạo pháp lực cao cường như hắn càng thêm hữu dụng một chút, để hắn không khỏi nhớ tới Tô Thức thi vân:
- Bình sinh năm nghìn vòng, không cứu một chữ đói!
Lòng có chút thích thú.
Hứa Tiên bỗng nhiên khẽ động khẽ động, triệu đến Kim Ưng, múa bút viết một phong thư, gửi tới Hàng Châu, ngược lại cũng không phải gửi cho giai nhân, mà là chuyển giao cho Kim Vạn Thành.
Có một tầng chuẩn bị này, hắn mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, lại hướng về phía Tây mà đi, tình hình tai nạn ngược lại chuyển yếu đi, thẳng đến nhìn thấy một mảnh đầm nước lớn, rộng mênh mông, không có bờ bến.
Hứa Tiên thấy được, cũng thấy tâm thần thoải mái, trong lòng biết đây là Bà Dương Hồ, có hồ này dự trữ nước, mới trừ khử được lũ lụt.
Theo Ngao Ly do thám biết được tin tức, Thủy Thần trong đó chính là một con Tấn tinh, gọi là Đà giả, lại xưng là Trư Bà Long. Trên thực tế đó là sính ngư.
Nếu tỉ mỉ luận phẩm loại của nó, cho là một động vật bảo hộ cấp quốc gia, cũng không có gì không được.
Hứa Tiên đưa mắt nhìn dòng sông, tuy có ý vị dưới tay Ngao Ly, đã tăng xu thế của nó, nhưng thoáng cân nhắc một chút, cảm thấy vẫn là không nên ngông cuồng sinh sự mới thích hợp. Có thể làm thần một hồ, chí ít cũng là yêu quái hàng Địa Tiên nhất lưu, lại chiếm hồ nước địa lợi, đó là Hứa Tiên cũng hiểu được có chút phiền phức.
Hắn mặc dù đem thuỷ tính tu tới đại thành, nhưng dù sao cũng là nhân thân, không thiện thuỷ chiến. Nếu là vị này có được thần niệm Yêu Thần gì đó, mà pháp lực tăng nhiều, sợ rằng so với Tất Phương Thần Điểu kia còn muốn khó có thể đối phó hơn. Vẫn là đợi được đón Bạch Tố Trinh xuất quan, lại nghĩ biện pháp đáp lại tương đối ổn thỏa hơn.
Nhưng tra xét một phen cũng có tất yếu, liền thu liễm linh lực, đi tới ven Bà Dương Hồ. Sáng sớm hắn đã xuất phát, đi một chút lại dừng, thẳng đến lúc này, đã là lúc hoàng hôn. Trên mặt hồ Lạc Hà cô vụ, ngư ca xướng vãn, một bộ cảnh tượng an bình.
Khiến tâm tình hắn căng thẳng, cũng có được một tia thư giãn, tìm bến tàu, vừa vặn có khách thuyền bỏ neo, chính là thuyền đi đêm, sắp sửa xuất phát.
Hứa Tiên hỏi qua chủ tàu, biết được thuyền này chính là muốn vượt qua Bà Dương Hồ, chính cùng ý hắn, liền giao tiền đi thuyền leo lên boong tàu, cũng không vào khoang thuyền, mà là đứng ở đầu thuyền. Trong mắt phóng xuất quang hoa khó phân biệt mắt thường, đầu nhập trong hồ nước tối tăm.
Khách thuyền xuất phát, hoa nhỏ phá mặt nước, ngọn đèn bên bờ dần dần tắt ngấm. Đúng vào lúc này là giữa tháng, không trung trăng sáng như tuyết, sao trời xán lạn, một trận gió thu từ trên mặt hồ bình tĩnh vô ba thổi qua thẳng đến, đã có hàn ý lành lạnh.
- Vị công tử này, đêm khuya hàn khí cũng dày, sao không đến trong khoang thuyền một lúc. Ta an bài cho ngươi một vị trí tốt.
Chủ tàu thấy hắn xuất thủ hào phóng, diện mạo bất phàm, đi lên bắt chuyện.
Hứa Tiên mỉm cười nói:
- Đa tạ hảo ý của ông chủ, nơi này đang lúc phong nguyệt, ta muốn nán lại thêm một hồi.
- Công tử nói đúng, không biết tôn tính đại danh của công tử, đang muốn đi đâu?
Chủ tàu co co vai, cả ngày làm việc kiếm ăn trên mặt hồ, cũng không cảm thấy phong này nguyệt này có diệu dụng gì.
- Tại hạ Hứa Hán văn, chuyến này đi đến nhậm chức.
Hứa Tiên cũng không giấu diếm.
- Nguyên lai còn là vị quan nhân, thất kính thất kính. Hứa Hán văn? Hình như nghe có chút quen tai.
Hứa Tiên cũng không giải thích, sau đó lại nói chuyện hời hợt vài câu, chủ tàu ngại gió hồ quá lạnh, trở lại trong khoang thuyền.
Hứa Tiên vẫn đứng ở mũi thuyền, hắn cũng khó có được một cơ hội như vậy, nhìn trăng sáng trong sông, trong lòng cũng là có một phen tư vị khác.
Ngay khi hắn sắp chìm đắm trong cảnh trí ở đây, sâu trong hồ nước, lại đột nhiên phát ra một đôi con ngươi lãnh khốc cùng hắn đối diện.
Hứa Tiên trong lòng lạnh lùng, biết chính mình vẫn là bị phát hiện. Không khỏi do dự có nên rời khỏi thuyền hay không? Đôi mắt kia bỗng nhiên biến mất, hắn liền an tâm lại, xem ra Thủy Thần cũng muốn dàn xếp ổn thoả. Truyện được tại
Hồ nước lại đột nhiên nổi lên.
Chủ tàu trở lại trong khoang thuyền, vẫn nhắc tới cái tên kia, bỗng nhiên vỗ tay một cái, ai nha, có lẽ nào chính là Hứa Hán văn kia!
Hướng về phía tú tài tài tử trên hồ thường nhắc ở bên miệng kia, vội vã chạy về trên boong tàu.
Từ xa nhìn thấy Hứa Tiên còn đứng ở mũi thuyền, mở miệng nhân tiện nói:
- Hứa...
Hai chữ quan nhân còn chưa ra khỏi miệng, dưới chân đã rung động một trận, hắn tý nữa ngã sấp xuống.
Dưới kinh hãi, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, mây đen như là có sinh mệnh, trong thoáng qua đã nuốt hết sao trời, trăng sáng.
Cuồng phong nổi lên, sóng bạc nổi lên. Trong thiên đỉa, một mảnh hắc ám. Chỉ có một ngọn đèn dầu ở đầu thuyền, chập chờn bất an.
Chủ tàu té chạy về trong khoang thuyền, cuối cùng quay đầu lại nhìn Hứa Tiên một cái. Chỉ thấy Hứa Tiên vẫn cứ đứng ở mũi thuyền, lớn tiếng la lên:
- Hứa quan nhân! Hứa quan nhân! Mau trở lại trong khoang thuyền tránh một chút!
Hứa Tiên quay đầu lại cười, ý bảo chủ tàu không cần lo lắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...