Nhưng không tạo thành vết thương trí mệnh, lại thêm ly tinh sau khi hóa thân Thượng Cổ Yêu Thần, cường độ thân thể cũng không tầm thường. Khi Tất Phương cùng Hàn Mai tiên tử đại chiến đã tỉnh dậy lao qua đây.
Nhưng nhìn hai người chiến đấu kinh thiên động địa, hắn nào dám tiến lại gần, chỉ lặng lẽ một mảnh tuyết hoa rơi ở trên người dem biến thành băng vụn. Lúc này đây cực kỳ cẩn thận tránh né ở trong khe núi. Đợi được đại chiến qua đi mới lộ ra đầu, nghĩ đến làm ngư ông đắc lợi.
Cùng Kỳ vũ động hai cánh lao nhanh bay vút ở trong không trung, lưu lại một đạo tàn ảnh. Từ bốn phương tám hướng hai người phóng xuất phong liêm, Hàn Mai tiên tử không ngừng làm ra băng kính chống đỡ, lại có vẻ có chút miễn cưỡng.
Hàn Mai tiên tử bỗng nhiên ngăn lại ở trước mặt hắn, tiên huyết vẩy ra, nhất thời nhiễm quần áo và tóc của nàng. Nàng quay đầu nhàn nhạt nhìn Hứa Tiên một cái: Tựa hồ muốn nói như vậy sẽ không tức giận chứ!
Sau đó đã quay đầu đi, tiếp tục triển khai băng kính chống đỡ phong liêm, chỉ là thân thể nàng lại không có cường hãn như Hứa Tiên. Tuy rằng đóng băng vết thương, ngừng chảy máu, nhưng vẫn có vẻ lung lay sắp ngã!
Hứa Tiên mở miệng ra, lại nói không ra lời.
Cùng Kỳ thấy tình trạng này, chỉ cảm thấy nắm chắc thắng lợi trong tay, cạc cạc cười lớn:
- Ta phải cảm tạ các ngươi, Hoàng Hạc đồng tử vừa đi, từ nay về sau ta chính là Hoàng Sơn chi chủ. Để làm lễ tạ ơn, ta sẽ đem các ngươi từ đầu đến chân, ăn từng chút một. Xem vị đạo của các ngươi muốn so với những phàm nhân kia ngon hơn nhiều lắm!
Hứa Tiên chậm rãi từ trên mặt đất đứng dậy, quần áo rách rưới hiển lộ ra cường kiện khí lực cường kiện cân xứng, thân thể cao to lưng mang đầy vết thương thảm liệt. Một bộ biểu tình ngưng trọng, quay về phía Cùng Kỳ gầm nhẹ nói:
- Ở đây còn không tới phiên ngươi tới kêu gào!
Hắn thả người lao lên như Mãnh Hổ xuống núi, thế mang Phong Lôi!
Cùng Kỳ quá sợ hãi, liên tục chém ra phong liêm, muốn ngăn trở hắn một chút.
Hứa Tiên lại không thèm tránh né, tuỳ ý trước ngực huyết nhục bay ngang, lao thẳng tới mà lên. Mạnh mẽ nắm lấy đầu của Cùng Kỳ, hung hăng đặt ở dưới thân, quyền đầu như bạo vũ đánh xuống.
Hắn vừa đánh, vừa ổng định cảm khái trong lòng:
- Làm đi, ta con mẹ nó con người quá cứng rắn!
Tuy rằng linh lực không thể phát huy tác dụng, nhưng lực lượng nhục thân này cũng không phải Cùng Kỳ hiện tại có thể so sánh! Không bao lâu sau, Cùng Kỳ đã hấp hối, Hứa Tiên cũng chân chính thở phào một hơi. Quay đầu lại đã thấy Hàn Mai tiên tử không biết từ khi nào đã ngồi xuống đất bắt đầu nhắm mắt đả tọa, cung không thèm liếc mắt nhìn sang bên này một cái, khiến hắn thở dài bất đắc dĩ, quả nhiên là cảm giác không đến đi sao!
Hắn cũng miễn cưỡng ngồi dưới đất, muốn đả tọa khôi phục linh lực. Trong lúc đó con mắt đã không mở ra được, vẫn là trước ngủ đi một lúc đã. Nhưng mà đúng lúc này, một đám hỏa diễm bỗng nhiên từ trong rừng bốc lên, Hứa Tiên trợn mắt há hốc miệng nhìn đoàn hoả diễm kia, trong đó mơ hồ có thể thấy được một con hình dạng điểu. Lúc đầu đứng thẳng cỡ Ma Tước, thoáng qua lại giống như gà rừng...
- Cái này cũng được?
Hứa Tiên nhất thời phản ứng lại, nói với Hàn Mai tiên tử:
- Mau ngăn cản hắn!
Vạn lần không nghĩ tới Tất Phương dĩ nhiên khó chơi đến loại trình độ này, nếu là thực sự sống lại tràn đầy trạng thái. Hôm nay bọn họ cũng đều là dữ nhiều lành ít. Nếu thực rơi xuống một bước này, chí ít cũng muốn đem Vân Yên và Hàn Mai tiên tử tiễn trở lại trong Thái Nhất Thần Miếu.
Hàn Mai tiên tử đứng dậy, vừa mới thử giơ tay lên, Tất Phương đã kinh hoàng bay đi, vừa bay đến, vừa nói:
- Hứa Tiên, ngươi nhớ kỹ đấy, ta sẽ trở lại! Không có Hoàng Sơn thần ấn, ngươi cũng đừng mơ tưởng nắm trong tay Hoàng Sơn!
Vốn sơn thần một ngày ngưng kết ra xuất thần, người bên ngoài muốn cướp đoạt sơn mạch, chỉ có duy nhất một cách là cướp đoạt thần ấn. Chí ít cũng muốn đem thần ấn hủy diệt. Bằng không sẽ không thể trở thành tân chủ nhân của sơn mạch. Tuy rằng sơn thần nếu là rời khỏi núi lâu dài, thần ấn sẽ dần dần tiêu vong, nhưng thời gian này sợ rằng cần hơn trăm năm!
Hứa Tiên thở phào một hơi, xem ra trạng thái của Tất Phương so với bên này còn muốn kém hơn. Hiển nhiên cũng vô pháp vô hạn sống lại! Bằng không thời đại Hồng hoang, thượng đế chính là Tất Phương, mà không phải Thái Nhất! Bất quá thần ấn xác thực là một kiện sự tình rất phiền toái. Cho dù không thể cướp đoạt, cũng muốn hủy diệt! Lúc này không đánh rắn giập đầu, còn đợi khi nào!
Hàn Mai tiên tử giơ tay ngưng ra một điểm hàn mang, có thể là tác dụng của Long Hổ Kim Đan, linh lực của nàng khôi phục cực nhanh! Điểm hàn mang này mặc dù có chút miễn cưỡng, nhưng tóm lại vẫn là phóng xuất đi, hướng về phía Tất Phương trên bầu trời kích bắn ra. nguồn TruyenFull.vn
Tất Phương trong lòng hoảng hốt, không nghĩ tới Hàn Mai tiên tử dĩ nhiên còn có lực lượng như vậy, liều mạng vỗ cánh bay chạy trốn.
Trong lòng hắn lúc này đã cực kỳ sợ hãi Hàn Mai tiên tử, hắn sau khi có được thần niệm của Tất Phương, tu vi tăng nhiều, tự nghĩ thiên hạ địch thủ không nhiều lắm, lại không nghĩ rằng đụng tới một khắc tinh như thế. Hắn miễn cưỡng có thực lực Thần Tiên nhất lưu, nhưng đối phương xác thực Thần Tiên chính quy vượt qua trung thiên kiếp, lại lấy băng khắc hoả, đánh hắn không có lực hoàn thủ!
Nếu là Tất Phương nguyên bản có thể còn đủ tránh né, thế nhưng lúc này nào có trốn được ra. Trong sát na đó, hàn mang đã bức tới trước mắt. Còn chưa kịp thân, đã toả ra hàn khí khiến hắn lại khôi phục cỡ Ma Tước, nếu thực bị bắn trúng, vậy thực sự chỉ có một con đường chết!
Nhưng điểm hàn mang này lại rơi ở trong lòng bàn tay.
Hàn mang nghiền nát, phóng xuất ra băng hàn chi lực không gì sánh được.
Chủ nhân bàn tay "di" một tiếng, mở bàn tay ra, nhìn mặt trên kết thành băng sương:
- Thật đúng là lạnh!
Hàn huyền vạn năm của Hàn Mai tiên tử có thể đông lại biển rộng, dĩ nhiên đạt được đánh giá như vậy, thật đúng là khiến cho người ta dở khóc dở cười.
Hứa Tiên trợn to hai mắt vẫn còn lờ mờ vì buồn ngủ, nhìn ra dáng dấp của người tới: Chính là một lão giả tóc bạc râu trắng, chống một cây quải trượng dài ngoằn ngoèo, giữa trán viên nhuận cao cao gồ lên, vẻ mặt hiền lành!
Nếu chính mình đoán không sai, người tới chính là...
- Sư tôn!
Tất Phương cả kinh kêu lên.
Nam Cực Trường Sinh Đại Đế!
Trong đầu Hứa Tiên lập tức hồi tưởng lại một chút tin tức về lão giả bay trên không trung này.
Một trong tứ ngự Nam Cực Trường Sinh Đại Đế, lại xưng là Nam Cực Tiên Ông, tục xưng Thọ Tinh Lão, đời sau có câu: Thọ Tinh Lão uống thạch tín - sống được không chịu khó.
Hừ, kéo xa.
Mặc dù được liệt vào hàng Phúc Lộc Thọ tam tinh, nhưng có thể lấy trường sinh làm danh, địa vị của hắn tự nhiên ở xa trên Phúc Lộc. Chính là thiên tiên nghiệp vị chân chính. Nếu hắn muốn xuất thủ trợ giúp đệ tử của chính mình. Hứa Tiên bọn họ ngày hôm nay thực sự là bị Diêm Vương Gia điểm tên - chạy cũng chết, mà không chạy cũng chết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...