Hứa Tiên Chí

Chưởng quỹ liền bước lên phía trước bắt chuyện:

- Xấu hổ quá, khách quan, trên lầu đã bị bao hết!

Hứa Tiên trong lòng có chút kỳ quái, trong đại đường kín người hết chỗ, nam nữ lão ấu đều có, bên cạnh phần lớn bày ra đao kiếm, có một người độc chiếm một bàn, cũng có bảy tám người chen lấn một bàn, lại đều chọn vị trí dựa gần. Chỉ có trung ương đại đường, còn có một bàn không ai đến ngồi. Tất cả mọi người như là đang phòng bị những người khác, bầu không khí hơi có chút quái dị!

Hứa Tiên chỉ về phía bàn trống ở giữa kia:

- Vậy thì ngồi ở đó đi, Yên nhi ngươi nói thế nào?

Vân Yên từ phía sau hắn ló ra nói:

- Được!

Hai người ngồi xuống, thoáng gọi mấy món thức ăn đặc sắc, để chưởng quỹ tự mình đưa tới thức ăn.

Hứa Tiên nhịn không được hỏi:

- Chưởng quỹ, đây là có chuyện gì?

Chưởng quỹ nói:

- Các ngươi không phải tới tham gia đại hội võ lâm sao?

Hứa Tiên kinh ngạc nói:

- Đại hội võ lâm!

Thần kỳ như vậy!

Vân Yên cũng dâng lên hứng thú, quay đầu nhìn một cái.

Chưởng quỹ không hiểu sao như là cảm thấy trên người nhẹ đi mấy cân, có chút tự đắc giới thiệu:

- Nhị vị không phải người trong võ lâm, không biết cũng là tất nhiên. Đại hội võ lâm này chính là đem cao thủ khắp thiên hạ tụ tập, quyết một trận sống mái, so ra một thiên hạ đệ nhất!

Hứa Tiên lúc này mới hiểu ra được, thì ra những người này đều là cái gọi là người trong giang hồ a! Tự nhiên hắn lại nhớ tới vị sư phụ nhặt được ven đường kia - Vương Dược Sư! Cũng không biết hắn tu thành tuyệt thế võ công hay không, có thể cũng tới tham gia đại hội võ lâm này không!

Vân Yên nói:

- Thì ra là so đấu quyền cước, không biết là ở nơi nào thi đấu?


Nàng muốn lôi kéo Hứa Tiên đi du ngoạn một ngày, tự nhiên phải tìm chút sự kiện có ý tứ để làm. Đại hội võ lâm này nghe ra cũng không tệ lắm!

- Cách nơi này không xa, ngay tại Tung Sơn Thiếu Lâm tự cử hành. Bất quá muốn tới gần đấy quan khán, phải dùng nhiều tiền mua vé!

Chưởng quỹ nghe thanh âm vang lên như tiếng đàn, càng phát ra hăng say:

- Các ngươi biết đại hội võ lâm này là ai tổ chức không?

- Chẳng là không phải là Thiếu Lâm tự? Truyện được tại

Chưởng quỹ tràn đầy đắc ý nói:

- Không phải, bằng vào đám hòa thượng kia làm sao có thể thành, nhiều người cầm đao vác kiếm đi loạn ở trên đường như vậy, quan phủ đã sớm phái binh khu trục, cũng chính là thiên hạ đệ nhất phú hào Kim Vạn Thành, Kim lão gia, mới có mặt mũi này!

Những lời này dẫn tới trong đại đường một mảnh hừ lạnh, trên người chưởng quỹ run rẩy, tự biết đã quá đắc ý, không dám đắc tội những người trong giang hồ này, hạ giọng nói tiếp:

- Nghe nói là văn chương sẽ dẫn đến thiên hạ chú mục. Kim lão gia nói triều đình nếu có văn võ khoa cử, dân gian cũng nên có võ lâm cùng văn chương hội đối ứng, tìm đến một người văn võ song toàn.

Hứa Tiên mới biết được chuyện này dĩ nhiên cùng chính mình còn có liên lụy. Bất quá Kim gia cũng là nhìn ra được lợi nhuận trong đó, mới có thể tham dự vào đi sao! Chỉ là loại đại hội này cũng chỉ có Kim gia mới làm, theo như lời điếm chưởng quỹ này, triều Đại Hạ tuy rằng không cấm võ cấm binh, nhưng là tuyệt không cho phép nhiều người như vậy trắng trợn tổ chức đại hội võ lâm gì đó, cần phải được quan phủ tán thành trên trình độ nhất định mới được.

Đương nhiên, ngươi chạy đến Hoa Sơn tuyệt đỉnh không có người, muốn đánh nhau thế nào cũng không hề có ai quản ngươi!

Nhìn Vân Yên bộ dáng hăng hái bừng bừng, đành nói:

- Vậy thì đi xem sao!

Càng vui đùa trêu:

- Có muốn thay ngươi báo danh hay không, đem bọn họ đều đánh ngã, đạt văn võ song toàn chân chính?

Chưởng quỹ oán giận cũng liếc mắt nhìn Hứa Tiên, trách hắn bày loại chuyện không thích hợp vui đùa này, mỹ nhân yểu điệu như thế sao lại cùng người đánh qua đánh lại đây?

- Ngài đây là muốn đi đâu?

- Đi, đi nhậm chức!

- Đi nhậm chức? Là làm quan sao?

- Ừm, Huyện lệnh.


Chưởng quỹ vội vàng hành lễ:

- Tiểu nhân có mắt không nhìn được Thái Sơn, nguyên lai là vị đại nhân!

Nhìn hắn tuổi còn trẻ, dĩ nhiên đã làm phụ mẫu một huyện, tiền đồ thực sự là không thể hạn lượng, nếu không phải như vậy cũng không xứng với giai nhân bên cạnh! Chính hắn cũng không nhận thấy được, lời nói của một bên Hứa Tiên lại để hắn không có chút hoài nghi.

Mà lời này vừa nói ra, cũng khiến rất nhiều người trong đại đường thu hồi tà niệm, có câu dân không đấu với quan. Người trong giang hồ cũng là như thế, bởi vì đại hiệp rốt cuộc vẫn là làm không qua đại nhân! Bình thường chính mình đánh tới đánh lui còn không sao, thỉnh thoảng khi dễ dân chúng cũng không thành vấn đề, nếu thực có can đảm đối địch với triều đình, một tờ công vắn ném ra, bảo người tới bắt ngươi, thì thực là lên trời không đường, xuống đất không cửa, sẽ giống như tên là Sở Kiếm Hùng nào đó tồn tại.

Chưởng quỹ xin cáo lui, thức ăn dâng lên.

Vân Yên thấy Hứa Tiên bộ dáng có chút tinh thần không tập trung, biết hắn còn đang lo lắng chuyện Tam Thánh Mẫu, nhân tiện nói:

- Phu quân không cần sầu lo, điều ngươi lo lắng hơn phân nữa sẽ không phát sinh.

- A, vì sao?

- Vị nương nương kia cho dù có tức giận thế nào, cũng là rất sĩ diện, bằng không, ngay từ đầu cũng sẽ không rút kiếm tự tử, nói cái gì không còn mặt mũi nào sống tiếp, còn muốn ngươi đừng nói ra ngoài. Người sĩ diện như thế sao lại thực đem chuyện mất mặt này tuyên dương cho thiên hạ đều biết đây? Hơn phân nửa chỉ là đang hù dọa ca ca kia của nàng, cho hả giận thôi!

- Thì ra là thế!

Hứa Tiên vuốt gật đầu, cảm giác rất có đạo lý. Thảo nào vẫn không quá lưu tâm đến, thì ra nàng đã nghĩ thông suốt điều này. Bên cạnh chính mình đã có chút trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Tam Thánh Mẫu kia khẳng định là rời nhà bỏ trốn không biết đến nơi nào chơi rồi.

- Do đó không cần quá mức lo lắng!

Vân Yên mỉm cười cầm tay hắn.

- Ừm, ừm, quả nhiên là nhà có hiền thê, phu quân như ta không cần lo lắng!

Hứa Tiên cũng cười khen ngợi.

Người trong võ lâm xung quanh, không thiếu kẻ dựng thẳng lỗ tai nghe bọn hắn nói chuyện, nhưng dù thế nào cũng nghĩ không ra đối tượng bọn họ đàm luận sẽ là Tam Thánh Mẫu. Mà Vân Yên ánh mắt nhu tình ý nhìn hắn chính là người bên ngoài nhìn vào cũng cảm thấy say sưa, đối với Hứa Tiên càng cực kỳ hâm mộ không ngớt.

Nhưng mà lúc này, Vân Yên lại hơi thất thần một chút, nhìn về phía ngoài cửa, mọi người theo đó nhìn lại. Chỉ thấy trước cửa lại tới một vị khách nhân, nhưng cũng không phải Thiên Tiên mỹ nhân gì cả, mà là một tráng hán cao lớn, đảo mắt mà cười, khuôn mặt râu quai nón, đứng ở cửa như hắc thiết tháp, trên lưng đeo một thanh đại đao quỷ đầu, còn kém không đem mấy chữ "ta là tới tham gia đại hội võ lâm" viết ở trên ngực.

Chưởng quỹ tiến lên bắt chuyện, nói mấy lời tràn ngập khách khí kia! Hắc đại hán có chút thất vọng, lại tựa hồ không có hung bạo cường hoành để chưởng quý thở phào một hơi.

Hứa Tiên kỳ quái nói với Vân Yên:


- Làm sao vậy?

Vân Yên thấp giọng nói:

- Phu quân, mau mời hắn đến ngồi cùng chúng ta.

Hứa Tiên không hiểu ý của nàng, nhưng vẫn đứng dậy nói:

- Vị huynh đài này nếu chưa có chỗ để ngồi, không bằng ngồi cùng bàn với chúng ta đi sao!

Hắc đại hán kia nhìn về phía Hứa Tiên, biến sắc, đầu tiên là lui về phía sau nửa bước, mới giả vờ hào sảng cười ha hả:

- Cũng tốt, vậy thì đa tạ huynh đệ ngươi!

Cước bộ chần chờ đi tới.

Để trong lòng Hứa Tiên cảm thấy một tia không được tự nhiên, thậm chí một tia quen thuộc, cầm tay Vân Yên, lấy linh ba giao lưu nói:

- Chuyện gì xảy ra?

Vân Yên nói:

- Ngươi đoán là ai?

- Lại đoán? Mau nói cho ta biết!

Vân Yên ném đến ánh mắt mỉm cười, nói:

- Vừa rồi không phải mới gặp qua sao?

Lập tức để Hứa Tiên hiểu được, vận khởi Thông Thiên Nhãn hướng hắc đại hán kia nhìn qua, nhưng lại nhìn không ra được một tia mánh khóe nào.

- Ngươi hình như nhìn lầm rồi!

- Tuyệt đối không có, nếu như ngươi có thể xem thấu, ca ca kia của nàng chẳng phải cũng có thể xem thấu! Chỉ là tướng mạo tuy rằng có thể thay đổi, nhưng thần tình cử chỉ lại không thay đổi được, hơn nữa nàng từ lúc vào cửa, chỉ là ở trên người ta liếc mắt qua, phu quân không cảm thấy kỳ quái sao?

Hứa Tiên tin phục, mới vừa rồi Vân Yên vào cửa, đó là nữ tử cũng muốn nhìn thêm vài lần, không quan hệ cái gì. Sự vật tốt đẹp cũng luôn khiến người lưu luyến. Mà hắc đại hán này chỉ là liếc mắt mà qua, ngược lại ở trên người hắn nhìn thêm vài lần.

Nếu như Vân Yên nhìn không sai, vậy thì giải thích đã thông.

Nàng dùng Bảo Liên đăng cải biến tướng mạo, ngay cả Thông Thiên Nhãn cũng nhìn không thấu. Nếu không có Vân Yên hiểu rõ nhân tình quan sát tỉ mỉ, chỉ sợ ngay cả hắn cũng đã bị lừa gạt đi sao. Bất quá Tam Thánh Mẫu này thật đúng là thú vị, dĩ nhiên biến thành bộ dáng như vậy. Thảo nào có người nói trong lòng mỗi người đều có một bộ mặt không muốn người biết được, lẽ nào nàng thích kỳ thực là loại nam nhân này.

Hắc đại hán Tam Thánh Mẫu ngồi xuống, có chút câu nệ hướng về Hứa Tiên chắp tay, trên đường lại sửa thành ôm quyền, nhẹ dạ nói chuyện kiểu gian hồ, ba câu nói còn chưa dứt đã lại cười ha hả!

Cười muội ngươi a! Hứa Tiên triệt để xác định thân phận chân thực của đại hán trước mặt chính mình này, vì tránh đả thảo kinh xà, cũng không vạch trần nàng, miễn cho nàng thẹn quá thành giận, lại làm ra loại chuyện không có đầu óc nào đó:


- Huynh đài cũng là tới tham gia đại hội võ lâm sao?

- Đúng...đúng vậy, ha ha ha ha!

Trong lòng Tam Thánh Mẫu cũng là khẩn trương, mới vừa rồi Hứa Tiên dùng Thông Thiên Nhãn hướng nàng nhìn quét qua, nàng cũng có cảm giác được. Hoàn hảo hắn cũng không có nhìn thấu chân thân của chính mình, bất quá nàng dùng Bảo Liên đăng huyễn hóa ra dáng dấp này, ngay cả nhị ca cũng không nhất định có thể nhìn ra được.

Hứa Tiên vui vẻ nói:

- A, thì ra là thế, ta nguyên bản còn tưởng rằng võ lâm cao thủ đều là người thường không có gì khác biệt.

Quả nhiên Vân Yên đã đoán đúng, nàng không phải tức giận đến Dao Trì cáo trạng, rõ ràng chính là rời nhà bỏ trốn tới các nơi du ngoạn! Nếu là thực yên lặng chờ tin tốt gì đó, chỉ sợ là muốn chờ đến thế kỷ hai mươi mốt luôn.

Trong lòng Tam Thánh Mẫu xấu hổ, nàng rời khỏi Hoa Sơn, vẫn chưa đi loạn một mạch, mà đến phủ đệ của bạn bè. Nghe nói nhân gian tổ chức đại hội võ lâm gì đó, đã nghĩ đến giúp vui, nên biến thành bộ dáng này, đúng là đã tốn không ít thời gian. Nhưng giống như là ở trong lòng người thường, thư sinh luôn luôn là bộ dáng nhã nhặn cao gầy. Ở trong mắt nàng người thường này xem ra, cái gọi là người trong võ lâm, hẳn là thân cao tám thước, khuôn mặt thô lớn, thanh âm như trâu.

Cho tới bây giờ mới hiểu được, nguyên lai người trong võ lâm không chỉ có thanh niên nhân thanh tú, còn có Lão Nhân và tiểu hài tử, trong đó dĩ nhiên còn có nữ tử. Sớm biết vậy sẽ không cần trở nên kỳ quái như vậy, nếu là bị nhìn ra chân thân, xấu hổ cũng xấu hổ chết.

Tán thán tán thán nói:

- Người này bộ dáng thực sự là anh vũ, nhất định có thể bắt được thiên hạ đệ nhất!

Phảng phất như đã hoàn toàn bị lừa gạt, từ dưới bàn đá Hứa Tiên một cước, để hắn đừng để lộ.

- Phải không?

Tam Thánh Mẫu lại có chút đắc ý.

Hứa Tiên lười giả vờ giả vịt, đơn giản ngâm miệng lại nghe, không nói chuyện. Mặc cho Vân Yên và Tam Thánh Mẫu đi trò chuyện, Tam Thánh Mẫu nhận được Vân Yên, nghe qua nàng ở trên Văn Chương Hội đại bại thiên hạ tài tử công tích lớn. Đối với nàng cũng có vài phần hảo cảm và hiếu kỳ. Hơn nữa Vân Yên chuyên gia nói ra những lời nghẹ thuật, còn chưa nói được vài câu đã trở nên thân cận.

Tam Thánh Mẫu trò chuyện được hứng khởi, càng thêm không chú ý lời nói và việc làm, vô luận là giọng điệu hơi lộ vẻ nữ tính, hay là không tự giác chỉnh lý tóc mai, trong lúc đó không biết đã lộ ra bao nhiêu dấu vết, lại còn không hề hay biết. Ngược lại tràn ngập đắc ý cho rằng chính mình đã lừa gạt được bọn họ, trong lòng không hiểu nổi lên một cổ cảm giác ưu việt.

Khiến người xung quanh trợn mắt há hốc miệng, đại hán này cùng tiểu nương tử giống như thiên tiên kia trò chuyện sôi nổi, mà bên cạnh nàng, nam nhân giống như phu quân kia dĩ nhiên cứ như vậy ngồi ở một bên, bộ dáng không thèm để ý. Còn tưởng rằng Hứa Tiên nhu nhược, sợ đại hán này mới không dám ra ngăn cản, trong lòng thầm khinh thường.

- Vị tiểu nương tử này, tại hạ Hùng Bá Thiên, người giang hồ xưng Thiết Bối Hùng Hắc, từng ở trên Trường Bạch Sơn tay không chém giết vài đầu hắc hùng, lấy ra hùng đảm nhắm rượu!

Một tráng hán từ bên cạnh đứng lên, nghiêm mặt tiến lại gần, liếc mắt nhìn Hứa Tiên, lộ ra một tia hung quang đe dọa, xung quanh không ít người cũng rục rịch muốn động!

Hứa Tiên trong lòng cười khổ, quả nhiên là người lương thiện sẽ bị khi dễ:

- Cái đó...Ta không mời ngươi ngồi xuống!

Hùng Bá Thiên cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, tự nghĩ ngồi xuống cùng Vân Yên nói chuyện, Vân Yên tự nhiên sẽ không để ý tới hắn. Trong lòng càng phát ra khô nóng nhịn không được vươn tay đến, đáp về phía vai của Vân Yên. Dư quang đã thấy thanh niên kia cười cười bất đắc dĩ, cánh tay lại không biết làm thế nào khoát lên vai chính mình, kéo lấy thân thể mình dễ dàng bay lên, lướt qua song cửa nhằm phía mặt đất, nặng nề ngã trên mặt đất, rơi vào trong bóng tối vô tận.

Trong đường liền yên tĩnh lại, ở đây người có thể ném tráng hán kia ra bên ngoài có thể không ở số ít. Nhưng lại không ai có thể nhìn rõ động tác của hắn. Vì vậy, miễn cưỡng xem như kinh sợ kẻ xấu, mới tính hoàn thành bữa cơm trưa này. Trong lúc Tam Thánh Mẫu gia bộ thăm dò tên của bọn hắn, Vân Yên đã giả bộ nói cho nàng, Tam Thánh Mẫu lại giả bộ biểu thị tán thán khiếp sợ.

Hứa Tiên ở một bên càng nghe càng là vô lực, thật vất vả mới kết thúc bữa trưa, đi ra khỏi tửu lâu, lại nghe các nàng hẹn nhau ngày mai cùng đi xem đại hội võ lâm kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui