Hứa Tiên thầm than một tiếng, với tư cách một người văn minh truy cầu bình thản. Nhưng mỗi lần tới cuối cùng, đều dùng tới nắm đấm để nói chuyện. Thật sự là "Tâm của ta vô cùng trong sáng, không biết làm sao ánh trăng luôn không soi sáng tâm ta", nữ nhân như vậy không giáo huấn một chút thì không rõ lý lẽ mà.
Ánh trăng như bạc, cát trắng biển đen.
Động thân đứng trên bờ cát, Tiết Bích cười lạnh nói:
- Ngươi cho rằng hai mươi tám tinh túc đều dễ nói chuyện như Bạch Tố Trinh hay sao?
Vì bảo vệ nữ thần tương lai, lúc này đây, nên giáo huấn hắn thật sâu sắc.
Hứa Tiên thở dài thật sâu, nói:
- Ai, khó nói chuyện thì ta đã gặp qua! Nhưng đẹp như ngươi lại khó nói chuyện thì quá điên cuồng rồi.
Vừa mới uống vài ly rượu, nhưng giờ phúc này đã biến mất không còn tâm hơi, nhìn lên trên thải vân còn đang cất giấu một thi thể.
Tiết Bích nói:
- Khuất phục một nam nhân như ngươi, thật là khiến người ta khinh thường.
Nàng mặc dù biết Hứa Tiên tu hành, nhưng nàng chỉ cho rằng là Bạch Tố Trinh dạy hắn đạo pháp mà thôi, tu thành chút ít công phu mèo quào, cũng không để vào mắt. Nhưng bởi vì pháp môn Tinh Túc Hải không lộ linh lực ra ngoài, giấu sâu ở trong cơ thể.
Thần sắc Hứa Tiên lãnh đạm, nói:
- Phiền toái ngươi không nên nói bậy về nàng ta, với tư cách là quan nhân của nàng, ta sẽ khuất phục ngươi ngay tại đây.
Hắn có thể cảm giác được, Tiết Bích này rất mạnh, là Địa Tiên, có lẽ cũng có được huyết mạch linh thú, nhưng cũng không có mạnh và thiên phú dị bẩm như Kháng Kim Long a.
Lời nói đến tận đây đã tuyệt. Hứa Tiên tâm niệm vừa động, nhìn trăng sáng trên không trung. Vẫy tay, thái dương chi lực trong cơ thể hóa thành nguyệt linh chi lực, ánh trăng màu bạc hóa thành Nguyệt Long, linh lực khủng bố tràn ra ngoài, ngâm nga một tiếng, đánh về phía Tiết Bích.
Tiết Bích quá sợ hãi, tuyệt đối đối không ngờ Hứa Tiên đã thành Địa Tiên, cho nên không dám chậm trễ, hai tay bấm pháp quyết. Một tầng bình chướng vô hình ngăn cản Nguyệt Long, vách tường nước này chính là pháp thuật thiên phú của nàng, Lưu Ly Linh Quang Bích, có thể ngăn cản phá hư mọi thứ.
Ánh trăng cuồn cuộn không dứt, linh lực của Nguyệt Long vô cùng vô tận, gầm thét tiến từng bước tới gần Tiết Bích. Truyện được tại
Tiểu Thanh cười to nói:
- Nhìn ngươi còn trâu thế nào, không phải là Dao Trì Tiên Cung, có cái gì không dậy nổi chứ, tỷ tỷ của ta mới không thèm!
Ngư Nhi ở một bên hô lớn:
- A Bích cố gắng lên, không nên thua!
Hoàn toàn biến thành xem náo nhiệt a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...