Mọi người vội vàng bẩm báo, vô cùng vui sướng.
Đôi nông phu mua bán đồ ăn quỳ xuống đất, lão già giàn dụa, hô:
- Cảm ơn Long vương gia!
Hắn vừa hô như vậy, tất cả mọi người nhao nhao quỳ lạy!
Trên bầu trời, Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Thú vị a!
Ngao Ly hưng phấn gật gật đầu, bổ người như vậy còn thú vị làm mưa làm gió nhiều, hơn nữa trên mặt đất còn có nhiều người quỳ lạy mình như vậy.
Hồ Tâm Nguyệt cười nói:
- Lôi đình mưa móc, đều là quân ân. Ngươi đánh chết người như vậy, so với làm mấy trận mưa còn sảng khoái nhân tâm hơn nhiều, dùng không bao lâu, miếu thờ của ngươi được dựng lên. Đi thôi, chúng ta đổi địa phương, thiên hạ nhiều người xấu lắm!
Kết quả là, cả vùng Giang Chiết, một ngày này, đông đảo tham quan ô lại, du côn lưu manh đã chết dưới lôi đình. Dân chúng kêu to thống khoái, Ngao Ly cũng rất thỏa mãn, tuy nhiên trong lòng, chính là chơi cho thỏa đáng, mà không phải có lý niệm chính nghĩa gì, nhưng ít ra từ kết quả mà nói, chỉ vài đạo lôi đình, so với Ngự Sử đài Giám Sát Ngự Sử càng thêm xâm nhập nhân tâm.
Ngao Ly chơi thống khoái, ỗng nhiên Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Muội muội, tỷ tỷ muốn mời ngươi hỗ trợ?
Ngao Ly dứt khoát nói:
- Hứa Tiên đã từng nói qua, cho dù ngươi nói cái gì cũng không được nghe theo!
Trong lòng Hồ Tâm Nguyệt mắng một tiếng nha đầu chết tiệt kia, vừa rồi chơi phóng túng như vậy sao không thấy ngươi nói gì! Nhẫn nại nói:
- Ngươi có muốn Hứa Tiên tốt hơn không?
Ngao Ly cẩn thận cân nhắc một chút, gật đầu nói:
- Có!
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Tỷ tỷ muốn ngươi giúp là vì muốn tốt cho Hứa Tiên thôi!
Ngao Ly lập tức nói:
- Không tin!
Nàng dùng ánh mắt "Ngươi cho ta rằng ta là hài tử ba tuổi à?" Nhìn qua Hồ Tâm Nguyệt.
Hồ Tâm Nguyệt nén giận một chút, vẻ mặt tươi cười càng phát ra sáng lạn, nói:
- Tỷ tỷ dùng thức ăn ngon thú vị trao đổi với ngươi nhé?
- Nếu như ngươi đã thành tâm muốn nghe ý của ta, bản Long Vương mở lòng từ bi nghe ngươi nói.
Khóe mắt Hồ Tâm Nguyệt co rút lại, rốt cục ghét vào tai của Ngao Ly, nhẹ nhàng nói xong.
Thần sắc của Ngao Ly khẽ động.
Rồi mấy ngày sau đó, Vân Yên trên đài cao quét ngang tứ phương, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi. Mà Hồ Tâm Nguyệt cũng đi theo Ngao Ly du sơn ngoạn thủy, bổ người khắp nơi, quả nhiên không ngoài sở liệu của Hồ Tâm Nguyệt, miếu tế tự Long Vương mọc lên ở khắp nơi, không ít phú hộ làm việc trái lương tâm tranh nhau góp vốn, chỉ sợ ngày nào đó bị lôi đình bổ lên đầu của mình.
Hứa Tiên đối với chuyện này từ chối cho ý kiến, cho dù là vì cái gì. Nhưng Ngao Ly làm ra chuyện này, cũng tạo ra dư luận tốt, vượt xa hiệu quả thực tế. Làm ác nhân, mỗi người cảm thấy bất an, cho nên nói và làm khắc chế hơn. Âm Ti chỉ có quyền lợi thẩm lí và phán quyết quỷ hồn, ảnh hưởng với dương thế rất nhỏ, mà Long Vương có thể không kiêng nể gì, phát huy quyền thế của mình.
Không thể không thừa nhận, so với làm mưa, lôi đình có lẽ là bài học trọng yếu hơn cho Long Vương. Nhưng Hứa Tiên tuyệt đối không tín nhiệm "Lão sư" trước mắt của Ngao Ly, chỉ có thể tìm cơ hội tăng cường giáo dục tư tàng với Ngao Ly.
Sáng sớm sao Mai xuất hiện, Bạch Tố Trinh cầm tấm vải trong tay của mình nhìn một lần, sau đó buộc chặc, xuất ra một đồ án nguyên vẹn, tràn đầy màu sắc mờ mịt. Đồ án dần dần hiện lên rõ ràng, đó là một hình nổi màu đỏ tươi, những màu đỏ trên đó chính là máu huyết của nàng.
Cùng giờ khắc này, thiên thiên tâm kết, rốt cục hoàn thành.
Trong tiểu lâu đầu sương mù. Bạch Tố Trinh mặc váy dài trắng nhìn qua "Thiên thiên tâm kết" trong tay của mình.
"Tâm kết" đang xoay tròn ở giữa không trung, lưu quang ngưng mà không tán, thần hoa nội liễm.
Bạch Tố Trinh cười dịu dàng nói:
- Quan nhân, đã làm tốt!
Trên mặt xuất hiện nét thỏa mãn sáng lạn.
Hứa Tiên tán thán nói:
- Thật xinh đẹp!
Nhưng thấy độ chơi này, thần sắc ngưng tụ, cầm chặt bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn trước mặt của mình, đặt lên miệng hôn sâu một cái. Mặc dù hắn không biết ý nghĩa của thiên thiên tâm kết, nhưng biết màu đỏ trên tấm vải chính là máu của nàng làm thành.
Trong nội tâm Bạch Tố Trinh ôn nhu, chỉ cảm thấy có thể được hắn đối đãi yêu thương thế này, tất cả đều là hồi báo quý giá với mình.
- Quan nhân, nhanh thử xem đi!
Hứa Tiên hỏi:
- Cái này phải dùng như thế nào?
Bạch Tố Trinh cầm tay của hắn, sau đó nhẹ nhàng cắn ngón út của Hứa Tiên, thẳng tới khi có máu chảy ra. Thân thể của Hứa Tiên hiện giờ cứng hơn sắt thép, cho dù là kim thép cũng chưa chăc đâm thủng.
Tâm thần của Hứa Tiên rung động, đầu ngón tay bị hàm răng trắng ngà của nàng cắn lấy, trong nội tâm phập phồng khó có thể bình tĩnh. Nhưng nói như thế nào, hẳn đây là nhỏ máu nhận chủ trong truyền thuyết.
Bạch Tố Trinh buông tay hắn ra, thấy bộ dáng ngây người của hắn, trong nội tâm buồn cười một hồi, đưa tay quơ quơ trước mặt của hắn.
- Quan nhân, mau bắt đầu!
Hứa Tiên thoáng hoàn hồn, thấy Bạch Tố Trinh cắn nát đầu ngón tay của mình, thấm đỏ máu tươi, đang từ từ nhỏ xuống.
Bạch Tố Trinh ôn nhu nói:
- Nghĩ đến ta!
Hứa Tiên chỉ cảm thấy tình cảnh này giống như nghi thức tế tự nào đó, mà không phải đạo pháp bình thường, nhưng cũng tuân theo dặn dò của nàng, sau đó nhìn qua nàng thật sâu, lại nghĩ tới nàng.
"Thiên thiên tâm kết" bỗng nhiên linh hoạt, có một sợi chỉ đỏ quấn quanh ngón tay út đẫm máu của mình, một vòng lại một vòng, cùng lúc đó, một đầu chỉ đỏ khác lại quấn quanh đầu ngón tay của Bạch Tố Trinh.
Hai sợi chỉ bắt đầu vươn vào ngón tay bị thương của hai người.
Trong nháy mắt, giống như có dòng diện thông qua sợi chỉ đỏ, kết nối thể xác và tinh thần lẫn nhau, làm cho thân thể của hắn chấn động.
Những suy nghĩ, tình cảm, tâm niệm, thậm chí mảnh vỡ trí nhớ, nối liền trái tim của nhau, chắp vá một thứ không nguyên vẹn gì đó, nhưng lờ mờ có thể hiểu lẫn nhau hơn, khoảng cách của hai người càng gần hơn nữa.
Chỉ đỏ nhanh chóng xâm nhập vào tim của hai ngươi, sau đó dọc theo huyết mạch chạy khắp toàn thân. Thiên thiên tâm kết từ từ giật ra, cuối cùng kéo căng thành một đầu chỉ đỏ, vẫn còn quấn quanh ngón tay của hai người, khoảng cách gần nhau hơn. Rốt cục đầu ngón tay của cả hai tương hợp với nhau.
Chỉ đỏ chợt tỏa khắp, miệng vết thương cũng hợp lại, tình cảnh vừa rồi giống như một giấc mơ.
Dường như Hứa Tiên giống như hiểu được cái gì đó, nhưng lại không biết nói như thế nào, muốn gọi một tiếng "Nương tử!", nhưng lời nói chưa ra, đáy lòng đã nghe được tiếng nàng đáp lại "Quan nhân!"
- Pháp bảo này còn có một công dụng khác, đó là " tâm tâm tương ánh ", mặc dù ở ngoài ngàn dặm, nếu ngươi có gì muốn nói với ta, ta cũng có thể nghe được.
Hứa Tiên thầm nghĩ:
- Quả nhiên là bảo bối tốt.
So với thông tin liên lạc của đời sau còn tốt hơn, như vậy chẳng phải lời nói trong lòng sẽ bị nàng nghe được. Trong nội tâm khẽ động, đem không biết bao nhiêu lời ngon ngọt dỗ dành truyền vào nội tâm của nàng, tốc độ truyền còn nhanh hơn cả thiết bị viễn thông của đời sau!
Bạch Tố Trinh hô hấp trì trệ, đột nhiên trên gò má ngọc của nàng đỏ ửng lên, một tay bưng lấy đôi má, ngượng ngập nói:
- Quan nhân nói mê sảng cái gì đó, không nên dùng pháp khí khi dễ thê tử chứ.
Hứa Tiên cười ha hả, nói:
- Chuyện này sao được xem là khi dễ chứ? Mọi chuyện chuẩn bị hôm nay đã xong, ngày mai ta sẽ chọn một nơi chuẩn bị độ kiếp
Bỗng nhiên lại nói:
- Mấy ngày nay không nhìn thấy con hồ ly kia, không biết có đùa nghịch âm mưu gì hay không. Ta thấy trước tiên nên giam nàng ta lại, sau đó mới độ thiên kiếp.
Bạch Tố Trinh lắc đầu cười nói:
- Không cần, quan nhân, Tiểu Nguyệt nàng sẽ không hại ta!
Nếu như nàng đã nói như vậy, Hứa Tiên cũng không cần nhiều lời nữa, muốn rời đi.
Bạch Tố Trinh ở sau lưng nói:
- Quan nhân, tối nay ngươi nên ở lại... Nơi này.
Hứa Tiên kinh hỉ quay đầu lại, những ngày này bọn họ chia cách nhau, đột nhiên giai nhân đưa ra yêu cầu như thế, sao hắn không động tâm được chứ.
Bạch Tố Trinh vội vàng bổ sung, nói:
- Ngươi đừng hiểu sai, chỉ nằm cùng một chỗ.
Thiên thiên tâm kết dẫn nhập nội tâm của nhau, còn cần một ít ôn nhu với nhau, mới có thể phát huy hiệu quả triệt để. Hơn nữa nàng còn có một tia chờ mong khi được hắn ôm ấp.
Hứa Tiên mỉm cười, phất tay dập tắt ánh nến, sau đó tiến lên ôm ngang nàng, nhẹ như không có gì. Cúi đầu hôn lên gương mặt ngượng ngập của nàng, cũng không có làm cái gì, chỉ ôm lấy thân thể mềm mại của nàng!
...
Màn đêm đã sâu, Hồng Tụ Thư Viện vẫn còn ánh nến, trong khuê các, Vân Yên đang tháo trang sức trước gương đồng, Doãn Hồng Tụ cười tủm tỉm nắm lấy bả vai của nàng, nói:
- Yên nhi, cảm giác hôm nay như thế nào?
Vân Yên tức giận liếc nhìn nàng, nói:
- Đều tại ngươi lại đề cao phần thưởng, ặc, nói cái gì hoàng kim vạn lượng! Ta mệt mỏi cũng mệt mỏi chết.
Hào hứng lúc ban đầu từ từ trừ khử, nàng cũng không phải đặc biệt ưa thích rêu rao, chậm rãi đã cảm thấy mệt mỏi, có chút hoài niệm thời gian ở nhà. Cân nhắc cho Hứa Tiên làm chủ, đem câu chuyện này kết thúc đi, mà Doãn Hồng Tụ lại đổ thêm dầu vào lửa cháy, đề cao phần thưởng.
Doãn Hồng Tụ nói:
- Mệt mỏi cái gì mệt mỏi, cơ hội như vậy ta chờ mong còn không được đấy, nhìn thấy ngươi ở trên đài, ta cũng hận không thể biến thành chính mình đấy.
- Vậy ngươi cũng đi lên đi, ta không ngại.
- Ít chê cười ta, tuy ngươi là đệ tử giỏi, nhưng trò giỏi hơn thầy mà thắng vu lam, ta so ra cũng kém đấy!
Bỗng nhiên Vân Yên quay đầu lại, cười vuốt ve cằm mượt mà của Doãn Hồng Tụ, nói:
- Lão sư như vậy, rốt cuộc ngươi có suy nghĩ gì về phu quân của ta!
Doãn Hồng Tụ kinh hoảng một chút, sau đó dùng thần sắc đoan chính, nói:
- Yên nhi, không được hồ đồ!
Nếu là lúc trước, thời điểm này Vân Yên ăn nhờ ở đậu chỗ của nàng, cũng sẽ thu liễm, nhưng hôm nay nàng không có như vậy, từng bước ép sát nói:
- Hồ đồ? Các ngươi ở trên đài còn hồ đồ hơn so với ta nhiều đấy.
Doãn Hồng Tụ bị Vân Yên dĩ hạ phạm thượng nói không ra lời, ngày bình thường nào có người nào dám nói với nàng như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác lại có cảm giác mình không đúng. Từng bước một lui về phía sau, nói:
- Yên nhi, ngươi...
Trên đùi đụng phải vật cứng, thì ra trong bất tri bất giác đã lui tới bên cạnh giường.
Vân Yên hay tay đè chặt bả vai của Doãn Hồng Tụ, đè nàng ngã xuống giường, nói:
- Doãn viện thủ, lúc trước Yên nhi được ngươi chiếu cố, tối nay ta sẽ báo đáp ngươi một chút.
Đêm hè, quần áo của các nàng rất đơn bạc, đùi ngọc tay trắng đều lỏa lồ ra bên ngoài, dưới ánh nến chập chờn. Triển lộ dáng người ngạo nhân.
Doãn Hồng Tụ khẩn trương nói:
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
Bộ ngực phập phồng, càng lộ ra vẻ cao ngất, cái yếm bằng tơ giống như không bao phủ được, mơ hồ có thể thấy khe rãnh thật sâu.
Vân Yên lắc đầu, trừ dáng người ra, dáng vẻ này làm gì giống người hai mươi bảy hai mươi tám chứ! Nếu phu quân động sắc tâm, chỉ sợ đã cứng rắn ăn quận chúa vào miệng rồi, cũng bị đẫy ngã hơn mười lần. Hé miệng cười cười, nói:
- Ta chỉ muốn giúp ngươi nói phần tâm ý này cho phu quân nghe, cho phu quân nhanh chóng thu ngươi vào phòng mới tốt.
Sắc mặt Doãn Hồng Tụ hồng lên, mạnh mẽ đẩy Vân Yên ra, nói:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó!
Vân Yên nằm ở một bên, cười ha ha, có khoái ý giống như nhân viên khi dễ thủ trưởng, phiền muộn trong nội tâm đã tan biến bớt, nín cười nói:
- Quận chúa, chuyện này chỉ sợ này là sớm muộn hơn thôi, cũng do hắn do do dự dự, còn không bằng thống thống khoái khoái!
Doãn Hồng Tụ nghĩa chính ngôn từ nói:
- Ta và Hứa Tiên chỉ là bằng hữu, tri kỷ, ngươi không nên hiểu lầm.
Biết rõ bằng vào tên tuổi của quận chúa không cách nào đè ép được Hứa Tiên.
- Tốt, tốt, chúng ta sẽ đánh cược, khi nào hồng nhan tri kỷ như ngươi sẽ tiến vào trong phòng của hắn!
Vui đùa một hồi, sau đó nằm ngủ, lúc đêm khuya, cửa sổ đột nhiên mở ra, có một cơn gió lạnh thổi tới, một bóng người đứng trên bệ cửa sổ.
Vân Yên lập tức tỉnh cảm giác, ngồi dậy. Tối nay ánh trăng sáng chói, làm cho nàng nhìn rõ diện mục người tới. xem tại TruyenFull.vn
- Hồ tỷ tỷ?
Trong nội tâm hơi có chút bất an, đánh thức Doãn Hồng Tụ bên cạnh.
Hồ Tâm Nguyệt đứng dưới ánh trăng như nước, quần áo theo gió đêm bay múa, trên nét mặt mang theo theo lạnh nhạt khác thường, giống như nguyệt thần hàng thế.
- Vân muội muội, Doãn quận chúa, tỷ tỷ cần các ngươi hổ trợ chút chuyện, được không?
Vân Yên cười nói:
- Có thể cự tuyệt sao?
Hồ Tâm Nguyệt cũng cười nói:
- Ngươi cứ nói đi?
Vân Yên nhíu mày. Đứng dậy mặc quần áo, nghĩ phương pháp đối ứng, nhưng Hồ Tâm Nguyệt cũng lộ ra pháp lực của mình, tuyệt đối không phải mình có thể ứng phó.
...
Ngày thứ hai vẫn còn nắng ráo, vạn dặm không mây, ánh mặt trời minh diệu, Hứa Tiên cũng có ý định vào lúc thái dương chi lực thịnh nhất sẽ độ kiếp.
Hứa Tiên vốn định đem tin tức này thông tri cho Vân Yên, nhưng khi đi khắp một vòng, Vân Yên còn chưa trở về, cảm thán một tiếng.
- Doãn Hồng Tụ này cũng quá quấn người a.
Lại đi Hồng Tụ Thư Viện tìm người, khi đi vào thư viện, liền thấy hộ vệ loạn cả một đoàn, thỉnh thoảng hỏi thăm lẫn nhau.
- Tìm được chưa?
Hứa Tiên liền bước lên phía trước, gọi một thị nữ, nói:
- Xảy ra chuyện gì?
Thị nữ này chính là một trong hai thị nữ cầm quạt đứng sau Doãn Hồng Tụ, lúc này mặt mũi tràn ngập lo lắng, vừa thấy Hứa Tiên, nói:
- Hứa công tử, quận chúa cùng Vân cô nương không thấy đâu cả.
- Không thấy?
Thị nữ nói:
- Vâng, sáng sớm hôm nay ta gõ cửa, nhưng không nghe ai đáp lời, đẩy cửa ra đã không có người nào.
Sau đó móc ra một phong thư.
- Tìm được bức thư này trên bàn, phía trên ghi phải giao cho ngươi.
Hứa Tiên mở phong thư ra xem xét, phía trên ghi.
- Hứa Tiên, Vân Yên cùng Doãn Hồng Tụ đều trong tay ta, nếu như không muốn các nàng chết, thì mang theo hai cái đuôi hồ tới Tây Hồ gặp ta, Hồ Tâm Nguyệt kính bút!
Sau đó còn vẽ cái mặt cười.
Hứa Tiên mắng một tiếng,
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...