Việc Hứa Tiên đang làm chính là "Hành vi phạm tội", nếu như hắn chỉ là tiến sĩ bình thường, đừng nói là cộng minh, sẽ có người tìm tới hỏi tội rồi.
Trong thành Trường An, đại điện của hoàng cung, hoàng đế vừa mới thiết triều.
Lương tướng quốc và một đám quan lại đứng ra ngoài, giơ cao một bản viết, dâng tấu chương, nói:
- Bệ hạ, Hứa Tiên những ngày gần đây trở lại Hàng Châu, dựa vào ưu ái của bệ hạ, thị sủng mà kiêu, tự cao tự đại, tà đạo luân thường, mượn một nữ tử thanh lâu bôi nhọ sĩ tử thiên hạ. Việc này quả thực là khi quân, đại nghịch bất đạo. Vi tẩy rửa thánh đạo thanh minh, không làm tâm của sĩ tử lạnh lẽo. Thần cùng đủ loại quan lại liên danh tấu chương, thỉnh cầu cắt công danh của Hứa Tiên, sau đó bắt lại hỏi tội. Truyện được tại
Cái mặt mo của hắn giống như một gốc cây già gặp được gió xuân, Hứa Tiên ah Hứa Tiên, đang không tìm được chuyện gì để sửa trị ngươi, ngươi đã tự tạo lý do cho ta. Lần này đại thế trong tay ta, xem ngươi làm cách nào thoát được kiếp này.
Phan Chương lập tức đứng ra, nói:
- Bệ hạ, Lương tướng quốc nói như vậy rất không lo, thánh đạo vốn thanh minh, há dùng một câu "Tẩy rửa". Bởi vì thánh đạo thanh minh, thiên hạ thái bình, sĩ tử thiên hạ sinh ra tâm lười biếng, hoang phế việc học, hôm nay mới bị một nữ tử chiến thắng, áp một đầu. Cử động lần này của Hứa Tiên chính là không để ý vinh nhục của bản thân, khích lệ tâm tiến sĩ của sĩ tử trong thiên hạ, lẽ ra phải hạ chỉ ca ngợi!
Nói như thế, trong lòng của hắn ngầm cười khổ, không nghĩ tới tên Hứa Tiên này thật thiếu khôn ngoan. Vì một người con gái là ra chuyện như vậy. Nếu dựa theo lẽ thường, kiên quyết không bảo vệ được, bởi vì bảo vệ cũng không giữ được, Cử động lần này của Hứa Tiên làm nhân thần công phẫn. Trong trường hợp đó hắn cũng không muốn vì Lương vương đối nghịch nhau, nhưng đủ loại quan hệ trong đó, chuyện này có cơ hội chuyển cơ. Hơn nữa Hứa Tiên chắc không có việc gì, bởi vì nếu có chuyện, thì nữ nhi của hắn cũng không bình thản được.
Phan vương cùng Lương vương nhìn nhau, Phan vương mỉm cười, Lương vương thì cười lạnh.
Thái giám đem tấu chương của Lương vương và Phan vương cùng đưa lên.
Quan viên trong điện câm như hến, cho dù trong lòng có suy nghĩ gì, cũng không nên lẫn vào trong tranh đấu của hai vị vương gia này a.
Gia Ngự hoàng đế nhìn hai bản tấu chương trong tay, do dự một chút, nếu Hứa Tiên là Thám Hoa bình thường, chuyện này không cần nhiều lời, cho dù có tài hoa ra sao, cũng chỉ có "Cắt công danh, vĩnh viễn không mướn người ", thậm chí còn bị bắt giam vào lao ngục trị tội.
Trong trường hợp đó Hứa Tiên làm ra chuyện này, hắn cũng không nương tay, nhưng nghe Vô Nhai chân nhân nói, Hứa Tiên lần này dừng lại tại Hàng Châu, trừ đi tìm dược thảo, còn vì chuẩn bị độ thiên kiếp trong truyền thuyết. Một khi vượt qua, sẽ trở thành tiên nhân nhất lưu chân chính. Sau đó vượt qua Đông Hải, vì hắn tìm kiếm những linh dược khác, luyện thành kim đan trường sinh cho hắn. Thời điểm này hại Hứa Tiên, tuyệt đối không có một chút chỗ tốt. Nhưng muốn trừng phạt chiếu lệ, tuyệt đối không dễ dàng gì, con mắt của người trong thiên hạ đang nhìn chằm chằm vào quyết định của hắn.
Trong nội tâm thở dài, nói:
- Hứa Tiên ah Hứa Tiên, trung thực tìm dược tu hành, tội gì gây phiền toái cho trẫm như vậy!
Cho dù là cửu ngũ chí tôn cũng không phải muốn làm gì thì làm. Mà băn khoăn thường thường còn nhiều hơn thường nhân....
Lương vương gia nghi ngờ trong lòng, Gia Ngự hoàng đế quyết đoán quyết tuyệt, cũng không quả quyết, hắn còn cho rằng tấu chương này dâng lên, sẽ trị tội Hứa Tiên là cái chắc, chỉ cần chọc long nhan tức giận là được, ngay sau đó giội nước bẩn lên Phan vương!
- Hôm nay thân thể trẫm không khỏe, bãi triều.
Bỗng nhiên Gia Ngự hoàng đế phất tay nói ra.
Sau khi hoàng đế nói lời này, quan lại không nhịn được mà nghị luận với nhau. Phan vương cùng Lương vương nhìn nhau, phẩy tay áo bỏ đi.
Trong hậu cung, nội cung Khôn Nguyệt, Doãn Hồng Tụ đang dùng vẻ mặt hưng phấn giảng thuật chuyện Vân Yên đại bại những tài tử cho hoàng hậu nương nương nghe, nếu như nói trong thiên hạ, người nghe được tin tức này mà vui mừng là ai, thì không ai khác ngoài Doãn Hồng Tụ cả, ánh mắt của nàng hơi đỏ lên, bởi vì từ khi biết chuyện này, tối hôm qua nàng không ngủ được.
Tuy cũng nghe được lời đồn thổi, nhưng nàng nói giống như được tận mắt nhìn thấy vậy.
Hoàng hậu nương nương mỉm cười lắng nghe, cũng không chen lời vào, tâm tình dường như không tệ.
Doãn Hồng Tụ nói một hơi:
- Cô cô, ngươi cảm thấy như thế nào đây? Ta đã cho người chuẩn bị xe ngựa, lập tức đi tới Hàng Châu.
Hoàng hậu nương nương mỉm cười nói:
- Nữ tử hiếm thấy như vậy, ta cũng muốn biết một chút. Nhưng mà, Hồng Tụ, chỉ sợ lần này ngươi tới đây không chỉ muốn kể chuyện cho ta nghe! Nếu không nói. Thì chậm trễ hành trình của ngươi a.
Tiểu nữ hài này khi còn bé ưa thích dán vào ngươi mình, cho tới bây giờ nàng có cảm giác như lúc mình còn trẻ, chỉ có điều chính mình không có tuổi như nàng, sớm đã không còn cổ nhuệ khí và kiên trì như vậy.
Biết rõ bị nhìn thấu suy nghĩ, Doãn Hồng Tụ cũng không xấu hổ, ngược lại có chút tính trẻ con cười cười, kéo tay của hoàng hậu nương nương, nói:
- Lần này Yên nhi đắc tội nhiều người như vậy, Hồng Tụ biết sẽ có rất nhiều người om sòm, cô cô ngươi nhất định phải khuyên nhủ bệ hạ a.
Hoàng hậu nương nương nhìn qua Doãn Hồng Tụ, cười nói:
- Chỉ là vì Vân Yên, không phải vì Hứa Tiên?
Đôi mắt của nàng giống như xuyên thủng tâm ý của Doãn Hồng Tụ. làm cho nàng cảm thấy bối rối.
- Đương nhiên cũng là vì Hứa Tiên, Nhu Gia bệnh cũng nhờ hắn chữa trị, gần đây thân thể Nhu Gia lại không quá tốt, ta còn trông cậy vào hắn trở về chữa trị cho Nhu Gia đấy.
Hoàng hậu nương nương cũng trêu ghẹo, nói:
- Chỉ là vì Nhu Gia, không phải vì Hứa Tiên? Ta lại nghe nói, thời điểm hắn ở kinh thành, thường xuyên đến chỗ ở của ngươi, ngẩn ngơ ở lại rất lâu!
Sắc mặt Doãn Hồng Tụ hồng nhuận, chợt nhớ tới cái gì đó, thần sắc biến đổi, nói:
- Cô cô không nên hiểu lầm, chúng ta chỉ là tri kỷ hảo hữu, tuyệt đối không có quan hệ khác, hồng tụ cũng không phải là người không biết liêm sỉ, thành thật có cái gì xấu xa với nam nhân.
Nói xong những lời cuối cùng, sắc mặt rất nghiêm trọng.
- Ngươi nói đi nơi nào, ngươi làm như cô cô không biết sao? Đáp ứng ngươi là được, xem như vì Vân Yên cô nương kia tranh giành khẩu khí cho nữ tử trong thiên hạ!
Hoàng hậu nương nương nhẹ vỗ về đôi má của Doãn Hồng Tụ, chợt sinh cảm khái, nói:
- Ta cũng không biết có phải là hại ngươi hay không?
Doãn Hồng Tụ dường như hiểu được suy nghĩ của nàng.
- Không, cô cô là tốt với ta, đó là lựa chọn của ta. Bằng không thì, bị gả cho người lung tung, mới là hại ta! Hôm nay tự do tự tại, không biết cao hứng biết bao nhiêu.
Trong lời của nàng lộ ra nhiều tin tức, tuyệt đối làm cho người ta rung động. Lúc trước kinh biến Cừu Vương Phủ, các nàng đã sớm biết. Kết quả cuối cùng chính là Doãn Hồng Tụ mang danh quả phụ, đã có tuyệt bút tài phú cùng hoàng đế ưng thuận tự do.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...