Hồ Tâm Nguyệt cũng đã đứng dậy, rút... Truy Tinh Kiếm bên hông của Tiểu Thanh ra, nhẹ nhàng vung lên, máu tươi phun ra.
Lực tay của Hồ Tâm Nguyệt hiện giờ không phải nữ tử bình thường, nhưng không biết có phải Truy Tinh Kiếm là cắt bảo kiếm đoạn thạch phân kim hay không, cắt tứ chi người giống như cắt đậu hủ.
Hai tên vô lại này, không ngờ tới nữ tử xinh đẹp như tiên trong nháy mắt đã biến thành la sát. Tên lùn đã ngã xuống đất, tên cao thì phản ứng nhanh hơn một chút, tránh đi một ít, nhưng cũng phanh ngực mổ bụng, có thể thấy được nội tạng, nằm trên mặt đất phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, nhất thời không chết ngay được.
Hồ Tâm Nguyệt vẫn mỉm cười như cũ, ngồi xổm nâng má ngọc, nói:
- Quả nhiên là gọi phá yết hầu cũng không có người nào nghe thấy.
Người nọ động mấy cái, dần dần cũng không còn động đậy, chỉ có máu tươi từ từ lan tràn ra.
Tiếng ve kêu hỗn laonj, trong rừng vắng vẻ.
Tiểu Thanh nói:
- Ngươi...
Ngày bình thường nàng bị Bạch Tố Trinh giáo huấn, nên từ bi vi hoài, chớ làm hại nhân mạng. Vốn chỉ muốn đánh gãy tay chân của hai tên vô lại này, vạn lần không ngờ Hồ Tâm Nguyệt lại giết chết người, không có chút thương cảm nào.
Tiểu Thanh hừ một tiếng, nói:
- Những tên vô lại thế này, chết không có gì đáng tiếc.
Hồ Tâm Nguyệt liếm liếm bờ môi, nói:
- Chỉ giết hai tên còn không thoải mái, không bằng chúng ta lại đi lên núi một chút, tìm giết một ít. Tất cả đều do bọn chúng động sắc tâm trước, cho dù là luật trời cũng nói thông a.
Tiểu Thanh cầm lại bảo kiếm, thất kinh hỏi:
- Ngươi đang cố ý!
Nàng rõ ràng cố ý chọn con đường vắng vẻ, đem hai người này đưa tới rồi giết, cũng chỉ vì tìm kiếm niềm vui thôi.
Đương nhiên Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Người có thể săn hồ, hồ đương nhiên cũng có thể làm thợ săn, có cái gì không đúng sao? Ngược lại Thanh nhi muội muội nha, quá làm cho ta thất vọng. Vừa rồi ngươi rõ ràng có sát tâm, lại không có sát ý, ta cũng chỉ có thể giúp một phen.
Tiểu Thanh nói:
- Ta muốn, là chuyện của ta, không cần phải ngươi lắm miệng.
Hồ Tâm Nguyệt nhìn nàng từ trên xuống dưới, bỗng nhiên cười nói:
- Tuy bị nữ nhân kia độc hại quá sâu, nhưng chỉ bằng những lời này, còn chưa tính là không cứu được. Muốn làm gì thì làm, không cần người bên ngoài nhiều lời, đây chính là mục đích tu hành của chúng ta.
Tiểu Thanh nâng mũi kiếm lên, đặt ngay cỏ của Hồ Tâm Nguyệt, nói:
- Không cho nói tỷ tỷ của ta như vậy, nàng có tấm lòng từ bi, không biết tốt hơn so với ngươi bao nhiêu lần, nếu không phải bận tâm ngươi tới từ Dao Trì Tiên Cung, ta sớm một kiếm giết ngươi!
Hồ Tâm Nguyệt cười yếu ớt nói:
- Nếu như ngươi còn mạnh hơn Vương Mẫu nương nương, hiện tại ta đã chết, đúng không! Cho nên mới cố gắng tu luyện, vì một ngày có được lực lượng nay, có thể tùy tâm sở dục giết chết ta. Đúng rồi, chính là như vậy, cùng thiện ác thị phi không có bất cứ quan hệ nào, hai người kia có đáng chết hay không không trọng yếu, muốn giết cứ giết. Nếu như hiện tại còn có chuyện gì muốn làm mà lại không thể làm, vậy trở nên mạnh mẽ lại đi làm.
- Người thiện ác thị phi, cũng không quan hệ với chúng ta. Chỉ vì bọn họ thế đại, cho nên có đôi khi không thể không có chỗ cố kỵ, nhưng lại nằm trong phạm vi thừa nhận của mình, lại không muốn phương kia tự do mở rộng quá lớn, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, muốn giết cứ giết, mới không uổng công tu hành một phen. Tu hành chi đạo, chính là minh tâm gặp tính, nếu như rõ ràng là yêu quái, lại tuân theo nhân đạo, mất đi bản tâm của mình, tu hành vĩnh viễn cũng không có đại thành tựu gì. Cho dù là tỷ tỷ của ngươi tỷ muốn tiến thêm một bước, cũng phải cởi bỏ tầng trói buộc này.
Mặc dù Tiểu Thanh biết rõ trên người nàng không có bất kỳ pháp lực nào, trong lòng lại thấy lạnh người, lại loáng thoáng nhìn thấy hình tượng của Bạch Tố Trinh, nhưng mang theo một đạo lý trái ngược hoàn toàn. Không có từ bi vi hoài, không có thiện ác thị phi, chỉ có muốn làm gì thì làm, đó là ma đạo yêu đạo không chút che dấu.
Nàng làm cho nàng không thể không thừa nhận, cho dù phòng ngự như thế nào những lời này hết lần này tới lần khác vẫn còn hấp dẫn lấy chính mình. Tính tình của nàng vốn tiếp cận suy nghĩ này, sau khi đi theo Bạch Tố Trinh mới chậm rãi có chỗ chuyển biến.
- Ta biết rõ ngươi muốn ly gián chúng ta, ta sẽ không nghe lời của ngươi.
Hồ Tâm Nguyệt nghiêng đầu một cái, nói:
- Ly gián? Ha ha, ta chỉ muốn giúp ngươi tìm một con đường mới thôi. Cho dù làm muội muội tốt, tiểu nha hoàn, thậm chí tương lai là Hứa phu nhân, hoặc là làm chính ngươi trước kia, Sầm Bích Thanh.
Tiểu Thanh sắc mặt đỏ lên, nói:
- Ngươi đừng vội nói bậy. Ai muốn làm Hứa phu nhân.
Hồ Tâm Nguyệt cười mà không nói, biết không thể nóng vội. Hôm nay chỉ gieo một mầm hạt giống trong nội tâm của Tiểu Thanh là đủ rồi, không, hạt giống đã sớm tồn tại trong nội tâm của Tiểu Thanh rồi, tồn tại trong mỗi lòng người, đó là khát vọng của mình. Nàng đã dễ dàng đặt mầm mống mà thôi.
- Đi thôi, nên ăn cơm trưa, pháp lực không có, bụng cũng dễ dàng đói.
Tùy ý tìm tửu quán dùng một bữa, hai người liền đi du ngoạn tiếp. Tiểu Thanh lưu tâm quan sát, phát hiện Hồ Tâm Nguyệt thực sự không phải vì đùa nghịch mưu kế gì mới du sơn ngoạn thủy, mà chân chính đầu nhập vào du sơn ngoạn thủy, trong lúc cười đùa tùy ý, cho dù là ánh mắt của người ngoài, nàng hoàn toàn không để trong lòng.
Thẳng đến khi chạng vạng tối, mới đi về nhà.
Hứa Tiên vừa vặn chuẩn bị xong cơm tối, mặc dù chỉ là cháo bình thường nhưng trải qua xử lý của hắn, vô cùng tinh xảo.
Tuy trong nhà, ăn cái gì cũng không thành vấn đề, nhưng có thể vào lúc này tụ tập cùng với nhau, tâm tình đương nhiên là sung sướng.
Hồ Tâm Nguyệt không hề hình tượng ngồi xếp bằng trên mặt ghế, duỗi người nói:
- Hô, mệt mỏi quá a!
Dùng chiếc đũa gắp đồ ăn.
- Tuy hương vị cũng tạm được, nhưng quá đơn giản, ngươi không phải rất có tiền sao? Ít nhất cũng phải làm trăm món mới đúng.
- Phanh!
Chiếc đũa trong tay Hứa Tiên không chút khách khí gõ lên đầu của nàng, nói:
- Một trăm món ăn, ngươi ăn hết sao? Hơn nữa ta làm đồ ăn chẳng lẽ phải thông qua ngươi? Phải nói, " ah, ăn quá ngon, quả thực không biết phải hình dung như thế nào, về sau ăn không được làm sao bây giờ? ". nguồn TruyenFull.vn
- Ah, ăn quá ngon, quả thực không biết phải hình dung như thế nào, về sau ăn không được làm sao bây giờ? Buồn nôn.
Hồ Tâm Nguyệt dùng ánh mắt khinh thường nhìn hai lúa Hứa Tiên.
- Ăn xong? Chưa ăn được bao nhiêu món đâu đấy?
- Ngươi là hoàng thái hậu ở đâu tới vậy?
Bạch Tố Trinh mỉm cười nhìn bọn họ, lúc này hơi do dự một chút, liền gắp một chút đồ ăn cho Hồ Tâm Nguyệt.
Hồ Tâm Nguyệt ngẩng đầu nhìn qua nàng, cúi đầu tiếp tục ăn.
Hứa Tiên thấy Tiểu Thanh có chút không có tinh thần, ân cần hỏi:
- Tiểu Thanh, hôm nay không thú vị sao?
Tiểu Thanh kịp phản ứng, nói:
- Ah, không có gì, hôm nay gặp được hai vô lại, bị, bị hồ ly giết.
Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh đều khẽ giật mình, tại sao xuất ngoại du lãm lại có huyết tinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...