Móng ngựa đạp lên đồng cỏ của con đường nhỏ, chạy trong làn cỏ xanh mướt ẩm ướt.
Hứa Tiên cùng Phan Ngọc cưỡi ngựa song song nhau, một đại đội nhân mã hộ vệ cùng một chiếc xe ngựa đang theo phía sau xa xa.
Vân Yên vén màn lên, lộ ra gương mặt ngọc đang được khăn che mặt lại, nhìn hai người đang ở cách xa xa, trong nội tâm có chút thổn thức không thôi.
Hứa Tiên thấp giọng nói chuyện với Phan Ngọc, nàng không ngừng trầm mặc, ánh mắt nhìn theo vó ngựa đang tung bay đằng xa, trong thần sắc thổn thức sầu bi không thôi, cho dù ý chí sắt đã cũng bị ánh mắt của nàng hòa tan, muốn ôm nàng vào trong ngực, nhưng như thế cũng cảm thấy không đủ.
Chợt có một tòa tiểu đình xuất hiện bên cạnh con đường nhỏ, dây leo mọc chằng chịt, dần dần tới gần, hai người cũng dự cảm được cái gì đó, cho nên trầm mặc một lút.
Hứa Tiên ghìm ngựa nói:
- Minh Ngọc, đưa tới đây thôi.
Phan Ngọc cho ngựa tiến lên vài bước, mới quay đầu nói:
- Tốt, Hán Văn.
Thả người xuống ngựa, nàng vung tay lên, có thủ hạ mang bầu rượu tới. Đặt lên bàn đá của tiểu đình.
Phan Ngọc châm hai chén rượu, cùng nhau nâng chén, sau đó uống cạn.
Bỗng nhiên Hứa Tiên cầm chặt bàn tay ngọc của nàng, cười nói:
- Chỉ là tạm biệt mà thôi, không qua bao lâu ta sẽ quay lại mà.
Phan Ngọc sợ bị người ta nhìn ra chỗ khác biệt, thấp giọng nói:
- Mau buông tay!
Hứa Tiên cười nói:
- Chúng ta kết nghĩa kim lan, tình như thủ túc, cầm tay có gì phải sợ chứ?
Nhưng sau đó cũng buông tay ra.
Vân Yên ôm Thường Hi đi tới gần, đôi môi đỏ mọng dưới khăn che mặt nhếch lên, nói:
- Phan đại công tử sắp khóc nhè rồi!
Phan Ngọc liếc nhìn nàng, sau đó bảo thủ hạ mang theo một con ngựa đỏ tới, giao dây cương cho Vân Yên, nói:
- Đây là ngựa ngươi muốn, đã xem xét giúp ngươi rồi.
Không biết Vân Yên đưa ra yêu cầu này chính là lúc tâm huyết dâng trào a.
Vân Yên hoan hô một tiếng, tiếp nhận con ngựa này, ngọt ngào nói cảm tạ với Phan Ngọc, sau đó nghiêng người ngồi lên yên ngựa chạm chỗ hoa văn tinh xảo, cũng may con ngựa rất phục tùng.
Phan Ngọc chắp tay với Hứa Tiên, nói:
- Hán Văn, chúng ta cũng phải từ biệt rồi.
Sau đó khôi phục lại bộ dáng thong dong như thường ngày.
Hứa Tiên liếc nhìn nàng thật sâu, mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ nhanh chóng trở lại.
Sau đó nhảy lên lưng ngựa, một tay cầm dây cương, một tay nắm con ngực của Vân Yên, dọc theo bụi cỏ leo mọc trên đường mòn, chậm rì rì đi về phía trước.
Phan Ngọc không đợi thân ảnh của hai người bọn họ biến mất, đi trở lại ngựa của mình, sau đó rút roi quất một cái. Con tuấn mã đen nhanh hí dài một tiếng, sau đó phi nước đại quay về kinh thành, những hộ vệ đi theo tùy tùng cũng theo sát.
Phan Ngọc cưỡi tuấn mã mấy chục con ngựa theo phía sau, cho nên xuất hiện bụi mù cuồn cuộn.
Hứa Tiên cùng Vân Yên ngồi trên ngựa nhìn lại, thẳng tới khi bụi mù phủ khắp, mới nhìn nhau cười cười, đi nhanh về hướng Chung Nam Sơn.
...
Trong phủ Phan vương, Phan Ngọc ở trong thư phòng xem xét con đường đưa muối tới Giang Nam, thỉnh thoảng uống một ngụm nước trà. Nàng không có huynh đệ tỷ muội, cho nên ít đi những tranh đấu tranh quyền đoạt lợi, nhưng phải gánh vác tất cả công việc, cho nên cũng rất lao lực.
Trước khoa cử, Phan vương gia muốn nàng toàn tâm toàn ý cho khoa cử, cho nên không phân bao nhiêu công việc. Nhưng sau khoa cử, tất cả sản nghiệp trong nhà đều giao lại cho nàng quản lý, chuyện này còn quan trọng hơn so với ở Hàn Lâm Viện lăn lộn nhiều.
- Công tử, trong nội cung có tin tức truyền tới.
Một lão bộc ở ngoài cửa nói.
- Ngô quản gia, tiến vào nói chuyện!
Ngô quản gia móc một phong thư trong tay áo của mình ra, cung kính đưa cho Phan Ngọc, Phan Ngọc tiếp nhận phong thư, rút thư trong phong bì, mắt to nhìn quét qua. Rốt cục hiểu được vì sao hoàng hậu nương nương lại chân chừ không quyết định như thế, tiện tay đem thư đưa lại cho Ngô quản gia.
Hoàng hậu nương nương vô cùng tin tưởng thần phật, cho nên thường xuyên đi ra Đại Từ Ân Tự bái pâật, mà phương trượng của Đại Từ Ân Tự là Kính Phụng Thích Tử. Trước đó vài ngày, tên phương trượng này nói vài câu bất lợi cho Phan Ngọc, nhưng cụ thể là nói gì thì không biết được.
Ngô quản gia bỏ thư vào trong phong bì, nói:
- Lương công tử của phủ Lương vương vài ngày trước đó đã đi tới Đại Từ Ân Tự, mật đàm với phương trượng rất lâu, lão nô ngay từ đầu không chú ý tới, hôm nay xem ra là cho không ít bạc. Mà hôm nay có không ít tiến sĩ rời kinh đã đi tới Từ Ân Tự Đại Nhạn Tháp đề danh, cũng mời ngài tham dự, công tử không ngại thì đi xem. Nguồn tại http://
Phan Ngọc suy nghĩ một lát, có chút gật đầu nói:
- Ngươi đi an bài! Đúng rồi, cho Chu công công năm ngàn lượng bạc làm lễ tạ ơn!
Tên phương trượng của Đại Từ Ân Tự đại khái đã bị Lương vương thu mua, đây lại là chuyện tốt, chỉ cần có thể bị người khác thu mua, thì cũng có thể bị mình thu mua. Nhưng không nghĩ tới với lòng dạ của hoàng hậu nương nương hiện giờ, cũng bị lời nói của hắn đả động, chỉ sợ tên phương trượng kia không đơn giản như vậy, nói không chừng có môn đạo gì đó, mới có thể khiến hoàng hậu nương nương tin tưởng.
Ngô quản gia nói:
- Vâng.
Sau đó nhìn qua Phan Ngọc phong thần tuấn lãng trước mặt, so với Phan vương gia lúc tuổi trẻ còn thong dong hơn nhiều, lão luyện hơn nhiều, tất nhiên sẽ mang Phan gia đi được xa hơn.
- Trước dẫn ta đi tới đại lao gặp tên thích khách kia đi.
...
Thành Trường An cách Chung Nam Sơn cũng chỉ hơn mười dặm, Hứa Tiên cũng không mang ý niệm đạp mây cưỡi gió đi tới, cho nên mang theo Vân Yên cưỡi ngựa mà đi, cho dù là Vân Yên buồn bực thích ở trong phòng, đi dưới ánh mặt trời như thế này, Vân Yên có cảm giác rất thích thú. Nhưng đây là lần đầu tiên Vân Yên cưỡi ngựa cho nên càng hưng phấn hơn.
Lúc nàng ở trong kinh thành, đã từng nhìn thấy rất nhiều phu nhân cưỡi ngựa như thế này, nhất thời cao hứng nói với Phan Ngọc, Phan Ngọc nghe được yêu cầu bộc phát này của nàng cũng không để ý lắm.
Vân Yên yên ổn trong tâm, cũng dần dần quên đi, nhưng không nghĩ tới Phan Ngọc thật sự mang một con ngựa tới cho nàng thật.
Vân Yên vuốt bờm ngựa, nói:
- Phu quân, con ngựa này thật nhỏ a, chúng ta đến Chung Nam Sơn sẽ vứt bỏ nó sao?
Hứa Tiên nói:
- Nếu ngươi ưa thích, cho nó ở lại nơi đó, khi chúng ta trở về lấy là được rồi. Nhưng ngươi cũng không nên mang theo Thường Hi cô nương theo, có lẽ đem nàng để lại trong vương phủ thì tốt hơn, tự nhiên sẽ có người chăm sóc cho nàng.
Vân Yên áo vàng váy ngắn, tóc xanh co lại, gió xuân thổi tóc dính vào lỗ tai, sợi tóc nhấp nhô, lộ ra ngọc dung tuyệt mỹ.
Lúc này đang cưỡi con ngựa con, dáng người uyển chuyển lắc lư nhẹ nhàng, hiển thị rõ nét phong tình vạn chủng của nàng, bộ dáng thiên kiều bá mị, Hứa Tiên ở chung với nàng ngày đêm, cũng phải động tâm.
Vân Yên tự nhiên cười nói nói:
- Có cái gì không tốt, Thường Hi cũng là muội muội của ta.
Sờ sờ trong mèo con trong ngực, nói:
- Đúng không, Thường Hi!
Thường Hi lười biếng "Meow" một tiếng xem như đáp lời, những ngày này rõ ràng béo hơn rất nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...