Hứa Tiên Chí

Một quỷ tốt mặt hồng tóc đỏ lạnh lùng quát:

- Trọc vật (vật dơ dáy) lớn mật, thấy Thành Hoàng (chỉ thần cai quản một thành) mà dám không bái.

Hứa Tiên không nhìn ác quỷ, chỉ im im lặng lặng đứng ở bên dưới ngẩng đầu nhìn Thành Hoàng Quân. Bộ dáng Thành Hoàng Quân ngược lại giống người thường, mặt thon dài, có một chòm râu. Mặc trên người không biết là quan phục triều đại gì, một bộ dáng uy nghi lẫm liệt.

Hứa Tiên hỏi:

- Ngươi có cách cứu nàng?

Thành Hoàng Quân nhìn thẳng vào đôi mắt của Hứa Tiên mà trong lòng cả kinh, trên đời lại thực sự người bậc này?

Hắn không để ý uy nghi, từ quan tòa đi xuống, chắp tay nói:

- Đạo hữu không biết xưng hô như thế nào, tại hạ Triệu Văn Hội, là Thành Hoàng (chỉ thần cai quản một thành) bản địa đã có hơn mười năm, lại không nghĩ có nhân vật như đạo hữu.

Quỷ tốt đều kinh ngạc nhìn nhau, Thành Hoàng bình thường coi trọng uy nghiêm, thế mà trên công đường lại xuống bái kiến khách khí với người khác như thế.

Hứa Tiên nói:


- Tại hạ Hứa Tiên, nhà ở Tiền Đường, hiện tại ở trong Cận Thiên thư viện đọc sách. Bằng hữu của ta bị ác nhân hãm hại, lúc này mới xuất khiếu cứu giúp, kính xin đại nhân giúp ta một tay.

Mặc dù là câu nói cung kính cầu xin, nhưng hiện tại thần tình của Hứa Tiên vẫn mang theo hương vị đạm mạc.

Triệu Văn Hội lại cũng không thèm để ý:

- Nguyên lai là thân xác ở phụ cận, hồn phách ly thể, mặc dù có nhưng có thể sống lại, nhưng chưa hẳn...Nơi này có một quả Hoàn Dương Đan, lúc Phụ Thể thì cho nàng ăn vào nhất định có thể hoàn dương. Hôm nay thì nhanh chóng rời đi thôi, ngày sau lại mời. Nguồn tại http://

Nói xong Triệu Văn Hội đưa cho Hứa Tiên một cái hộp nhỏ, Hứa Tiên còn ôm Phan Ngọc, chỉ có thể gật đầu cảm tạ. Mà Phan Ngọc thì rúc đầu vào ngực hắn, trước mặt người khác bị hắn ôm lấy, trong nội tâm của nàng vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng.

Hứa Tiên đi ra ngoài, một lần nữa bay vào không trung.

Quỷ tốt mang Hứa Tiên tới tò mò hỏi Triệu Văn Hội:

- Đại nhân, Hứa Tiên này cố nhiên có chút đạo hạnh, nhưng cần gì phải khách khí với hắn như thế?

Triệu Văn Hội đưa mắt nhìn Hứa Tiên rời đi, nghe câu hỏi của quỷ tốt thì cảm thán nói:

- Nếu như ta không nhìn lầm thì hắn là một người tu đạo.

Quỷ tốt mặt hồng trách cứ Hứa Tiên cười nói:

- Đại nhân chẳng phải người tu đạo sao? Ngay cả huynh đệ chúng ta cũng một lòng tu hành.

Triệu Văn Hội lắc lắc đầu nói:

- Trên đời này, người tu tiên tu phật như cá diếc sang sông ( người mù quáng chạy theo mốt), người tu đạo có phàm kỷ.

Hơn nữa trong lòng của Triệu Văn Hội còn nói thêm, một quả Hoàn Dương Đan tuy rằng chỉ có thể cứu một người vừa chết hoàn dương, nhưng đây không phải chuyện đùa. Hôm nay muốn cùng Hứa Tiên kết một cái thiện duyên, nhân này quả ngày sau sẽ như thế nào?

Tứ quỷ đều bó tay, nhưng cũng không dám nói thêm nữa, chỉ là ánh mắt thâm thúy mênh mang của Hứa Tiên lưu lại thật sâu trong lòng bọn họ.


Một trận gió thổi, cửa phòng mở rộng ra, Hứa Tiên ôm Phan Ngọc thản nhiên đi vào, đã thấy trong phòng có đồng dạng hai người giống mình.

Đem Phan Ngọc đặt trên giường, mắt hắn nhìn nàng chậm rãi xuyên qua thân thể, Hứa Tiên xuất ra một quả Hoàn Dương Đan mà Thành Hoàng Quân tặng cho để vào trong miệng của nàng. Mùi thơm ngát của đan dược xông vào mũi, vừa tiếp xúc đã biến mất, không bao lâu Phan Ngọc thong thả tỉnh dậy. Hứa Tiên yên lòng, cũng tiến vào thân thể của mình. Lần này Dương Thần xuất khiếu thật sự là phí hết không ít tâm lực, nếu không phải liên tục không ngừng thu nạp thái dương chi lực thì chỉ sợ đã duy trì không được rồi.

Phan Ngọc hoàn toàn từ trong mê ngủ thanh tỉnh, cảm giác thân thể trầm trọng, nguyên lai Hứa Tiên xuất khiếu thời điểm không có chuẩn bị nên đã nằm đè lên người nàng. Phan Ngọc nhắm mắt lại, trên mặt có chút đỏ ửng, nhưng nên đối mặt cũng nên đối mặt. Nếu như là người khác, giờ phút này nàng đã hạ sát thủ rồi, nhưng đối với Hứa Tiên thì nàng lại không hề nghĩ tới chuyện đó. Ngoại trừ cảm tình trong lòng tốt hơn, nàng càng tin tưởng Hứa Tiên tuyệt đối sẽ vì chính mình mà giữ bí mật này, hắn chính là người như vậy.

Phan Ngọc đưa tay đẩy đẩy Hứa Tiên, nàng kinh hỉ phát hiện mình không hề còn loại cảm giác vô lực mà ngược lại vô cùng đói. Dù cho sinh hoạt tràn ngập mỏi mệt, nhưng người còn muốn sống, hơn nữa vì người trước mặt mà sống lại càng tuyệt vời.

Hứa Tiên chậm rãi tỉnh lại, trong ánh mắt còn có chút ít mê mang, hắn không biết mình như thế nào đột nhiên té xỉu. Tựa hồ như đã mơ thấy một giấc mộng kì quái, nhưng muốn đi hồi tưởng thì không hề nhớ được điều gì, nó giống như đám mây mù bị tiêu tán không còn một chút. Dựa vào ngoại lực mà miễn cưỡng đạt thành Dương Thần xuất khiếu, chung quy không thể hoàn mĩ được.

Đột nhiên cảm giác có người ở nhìn mình, Hứa Tiên cả kinh ngẩng đầu, Phan Ngọc trong yên lặng đang quan sát Hứa Tiên. Trong ánh mắt còn có một chút tựa hồ tên là ngượng ngùng. Hứa Tiên kinh hỉ bắt lấy tay của Phan Ngọc nói:

- Minh Ngọc. Ngươi không chết?

Phan Ngọc sững sờ, không khỏi hoài nghi đây là một giấc mộng, nhưng mắt nhìn xuống Thanh Hồng kiếm bên giường, bên trên thân kiếm vẫn còn mang theo vết máu nhàn nhạt. Tâm tư của nàng cũng linh mẫn phi thường, sóng mắt vừa chuyện thì đã minh bạch chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn thăm dò thăm dò nói:

- Đa tạ Hán văn cứu giúp.

Hứa Tiên lo nghĩ, cầm lấy công đức công đức công đức ngọc bài trong tay rồi xem xét nói:

- Hao tốn mười vạn công đức ah.


Bất quá nhìn Phan Ngọc tinh thần tốt hơn nhiều, tự đáy lòng hắn nói:

- Đáng giá!

- Đây là vật gì?

Phan Ngọc hỏi, biết rõ Hứa Tiên không nhớ rõ hết thảy buổi tối này, trong lòng nàng mới thở phào một cái, nhưng lại ẩn ẩn có chút mất mát. Vốn kí ức đó thuộc về hai người, nhưng bây giờ chỉ có một người nhớ rõ.

Hứa Tiên không khỏi nhớ lại, chạng vạng tối ở tiểu viện, Ngư Huyền Cơ đối với chính mình nói một câu: sư phụ của ngươi đưa cho ngươi « Đạo Đức Kinh » ở bên trong còn có một khối ngọc bài, chỉ cần ngươi cầu xin nó thì Phan công tử có lẽ còn cứu được.

Phan Ngọc nghe Hứa Tiên nói một phen, mục quang nhấp nháy, nàng có hơi suy nghĩ trên người Ngư Huyền Cơ rất có điểm đáng ngờ, chỉ là tìm được đường sống trong chỗ chết, giờ phút này cũng không muốn suy nghĩ nhiều thế, nàng sờ bụng nói:

- Ta đói bụng.

Đây là lần thứ nhất trong mấy ngày qua nàng kêu đói, Hứa Tiên vội vàng thu xếp, bởi vì vẫn còn mang bệnh nên chỉ ăn cháo. Hứa Tiên bưng chén cháo tới, Phan Ngọc nhìn hắn cẩn thận từng li từng tí thổi cháo mà trong lòng khẽ động, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhẹ nhàng hôn vào mặt hắn một cái.

Cảm giác mềm mại ướt át tức thì lóe lên. Hứa Tiên lại như bị điện mười vạn Volt giật một cái, nhất đời đơ luôn tại chỗ. Vốn trên mặt của Phan Ngọc đã đỏ hồng thấy Hứa Tiên còn đỏ hơn, nàng không khỏi cười ha ha, tiếp nhận chén cháo trong tay hắn bắt đầu ăn liên hồi. Nàng thật sự là đói bụng lắm. Một bên ăn, một bên ngắm Hứa Tiên, phảng phất nhìn thế giới có đồ vật gì cực kì hứng thú.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui