Hứa Tiên Chí

Hứa Tiên ngẩng đầu lên nhìn, trên tấm bảng màu vàng lam có ghi 3 đại tự "Khôn Nguyên Cung", hắn mặc dù đối với cấu tạo củahoàng cung không hề rõ ràng, nhưng thực sự cũng đã từng nghe qua đại danhcủa tòa cung điện này, đối lập với "Kiến Nguyên Cung" của Đại Hạ Hoàng Đế, Khôn Nguyên Cung chính là tẩm cung của Đại Hạ Hoàng Hậu. Càn Khôn hai chữ phân biệt đại biểu cho Thiên Địa, Âm Dương, Nam Nữ, mà chữ Nguyên lại tượng trưng cho bản nguyên, trung tâm, vị trí đầu não. Cái này chính là danh tựtẩm cung của 2 người có quyền lực nhất trong thiên hạ.

Hứa Tiên liếc mắtnhìn Thái Âm chân nhân. Nửa tin nửa ngờ mà nói:

- Sư phó, trong hậu cungto như vậy, có thể để đệ tử gọi là sư đệliền chỉ có một người rồi, ngươi nói không phải là...

Nếu không có có nữ tử có thể cóthiên phú dị bẩm giống như Xuân ca, vậy thì trong hậu cung kia thuần túy đàn ông chỉ còn có một người rồi.

- Ngươi rất thông minh, không tệ, ta chỉ có 2 đồ đệ, sư đệ của ngươi đúng là đương kim Đại Hạ Hoàng Đế."

Hứa Tiên trong mắt sáng ngời, liền vội vàng hỏi:

- Ta từng nghe nói trong nội cung có một vị đắc đạo cao nhân, chuyên dạy dỗ Hoàng đế tu đạo, ta có thể trong kỳ thi đạt được Thám Hoa, chỉ sợ cũng là nhờ công lao của ngài a!

Thái Âm chân nhân không đếm xỉa tới khoát tay một cái nói:

- Ta chỉ là đem thân phận của ngươi nói lại cho hắn, không ngờ tới hắn lạinhư thế dứt khoát, xem ra hắnthật sự một lòng hướng đạo, thực sự là trẻ nhỏ dễ dạy.


Ngoài miệng thì nói không có ngờ tới, nhưng trên mặt Thái Âm chân nhân nào có không có ngờ tới thần sắc.

Hứa Tiên cảm thấy cảm thán không thôi, hắn có thể ở trong kỳ thiđạt đượcThám Hoa, nguyên lai tưởng rằng là do nhiều năm làm việc thiện tích đức, dẫn đến nhân phẩm bạo phát một hồi, không ngờ vẫn là phải đi cửa sau đút lót, chẳng qua là cái này cửa sau đi không khỏi quá lớn một điểm.

- Đã như vậy, liền dễ dàng. Vị kia Hoàng Đế Bệ Hạ nếu như đã bái sư phó làm sư, sư phó có thể làm cho Hoàng Đế gia phong cho Chung Quỳ một cái danh trạng nguyên, có lẽ có thể xóa đi trong lòng của hắn chấp niệm.

Thái Âm chân nhân giơ tay lên, nhẹ nhàng phe phẩy ra vẻ không đồng ý:

- Không thể, hắn đối với Chung Quỳ trong lòng có oán niệm, không thể mạnh mẽ mà nghịch chỉ, nếu cố gắng ép hắn làm vậy. Chỉ sợ trong nội tâm hắn cũng muốn lưu lại kẽ hở, ngươi chưa từng nghe qua long có nghịch lân, động tới nhất định phẫn nộ sao?

Lời này xuất xứ từ "Hàn Phi. Thuyết Nan Thiên",

Phu long chi vi trùng dã,

khả do hiệp nhi kỵ dã.

Nhiên kỳ hầu hạ hữu nghịch lân kính xích,

nhân hữu anh chi, Text được lấy tại

tắc tất sát nhân.

Ý là đem vua của ngươi so sánh với long, long so với bình thường dã thú không có gì khác nhau, có thể thuần dưỡng, có thể vui đùa, thậm chí có thể cưỡi, nhưng phần dưới yết hầu của long có nghịch lân dài một thước, nếu có người muốn chạm vào nghịch lân của long, nhất định sẽ bị long gây thương tích.

Hứa Tiên gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Hoàng Đếđều có đế vương tâm thuật, lòng dạ thâm sâu khó dò, mà lại hiểu đạo khiển nhân, chăn nuôi con dân thiên hạ, do đó không thể sử dụng đạo thuật bức bách, nếu như nhất thời ép hắn làm việc hắn không muốn, chỉ sợ hậu hoạn vô cùng. Vô luận là Tiên đạo hay Phật Đạo, cũng không thể cậy mạnh đè ép Nhân đạo. Trong số các cổ đại Đế Vương khi xưa, kẻ hủy Phật diệt Phật số lượng cũng không ít, cũng chưa từng có hòa thượng nào dám trực tiếp mở ra Kim Thân xông vào hoàng cung, một chưởng đập chết Hoàng Đế. Không phải là không muốn. Mà là thực không thể.

Nhưng Hứa Tiên lại bắt đầu cảm thấy có chút mê hoặc, sư phụ của mình, tu vi siêu thoát cảnh giới phàm trần, thậm chí có thể là một vị Thần Tiên. Nhân vật như vậy coi danh lợi, vinh hoa phú quý như Phù Vân, sao lại có thể đi tới trong thâm cung làm công việc giảng dạy, nhưng đây cũng không phải là thời điểmhỏi thăm.

- Sư phó có thể có biện pháp nào?

Căn cứ kinh nghiệm của hắn, những cao nhân tu hành này, một đám đều tinh ranh như khỉ, thời điểm này sư phó chắc chắn đã có biện pháp.


Quả nhiên, Thái Âm chân nhân nói:

- Chỉ cần chúng ta thực hiện một chút tiểu kế. Là đã có thể giúp ngươi hoàn thành việc nghĩa, cứu giúp Chung Quỳ hồn phách, còn có thể bảo vệ tôn nghiêmcủa Hoàng Đế.

Thái Âm chân nhân vừa nó, trong tay cũng xuất hiện một điểm ánh sáng màu xanh, nhẹ nhàng bắn ra, điểm sáng màu xanhbay vào trong Khôn Nguyên Cung, rơi xuống đất lăn một vòng, rồi biến thành một con tiểu quỷ, mặc Đại Hồng Bào phục, trên mặt có mũi trâu, dưới thân cũng chỉ có một chân, một cái khác chân lại nằm tại bên hông. Nó đi lại bằng cách nhảy dụng, nhìn vừa quỷ dị lại vừa buồn cười.

Gia Ngự Hoàng Đế lúc này cũng đang mê man, từ lúc thi đình cho đến nay, hắn liền cảm thấy thần chí mơ mơ màng màng, khí tức không yên, người mệt mỏi, giấc ngủ sâu hơn mọi khi. Loại này ngủ sâu không giống như trẻ con ngủ say, mà càng giống như là người bị bệnh nặng hôn mê.

Hắn trong lúc mê man, chợt nghe một hồi động tĩnh, không khỏi mở ra hai mắt, liền thấy một con tiểu quỷ cười toe toét tung tăng nhảy nhóttrong phòng, tặc mi thử nhãn (*lén lút thậm thụt), nhìn trái nhìn phải, lẻn đến gần giường, từ bên giường trộm lấy hai dạng đồ vật, một cái là túi thơm củaHoàng hậu nương nương, cái khác thì làsáo ngọc củaGia Ngự Hoàng Đế, cả hai vật đều là của hắn và hoàng hậu đặc biệt yêu quý.

Tiểu quỷ trộm hai thứ đồ này, cất tiếng cười bén nhọn rồi chạy ra ngoài cửa, Gia Ngự Hoàng Đế nội tâm như lọt vào một mảnh sương mù, mờ mịt nan giải, không khỏi nhanh chóng bật dậy đuổi theo.

Trong thoáng chốc, Hoàng Đế đi vào một chỗ trong đại điện, nhìn quanh mình cảnh vật thật là quen thuộc, rồi lại nhớ không nổi đã gặp nhau ở nơi nào, rồi lại thấy tiểu quỷ kia vòng quanh đại điện chạy nhảy liên tục, trong nội tâm hắn một chút sợ hãicũng không có, lớn tiếng thét hỏi:

- Ngươi là ai?

Tiểu quỷ kia không ngờlại nghe hiểu lời nói, cười toe toét đi vào phụ cận Hoàng đế, dùng giọng đều đều mà nói:

- Thần chính là Hư Háo!

Tiểu quỷ không chút nào đem sựuy nghiêm củaHoàng Đếđể ở trong mắt.


Gia Ngự Hoàng Đế cau mày nói:

- Trẫm chưa từng nghe qua Hư Háo danh tiếng!

Tên kia là "Hư Háo" tiểu quỷ cười nói:

- Hư giả,trong vọng không hư. Trộm vật, đùa giỡn người; Háo, tức hao tổn biến việc vui của người thành nỗi lo."

Gia Ngự Hoàng Đế chợt nhớ tới gần đây mình tinh thần uể oải, chẳng lẽ đều là do tiểu quỷ này bố trí, không khỏi giận dữ nói:

- Có ai không!

Lại không hề người trả lời, thấy vậy cái kia Hư Háo tiểu quỷ thái độ càng thêm càn rỡ.

Gia Ngự Hoàng Đế càng thêm tức giận, nhưng hô hào thị vệ lại không thấy đến, nên cũng không thể làm gì, tâm thần một mảnh lo lắng.

Bất chợt có một cái cao lớn đại quỷ trực tiếp xông vào, người mặc áo lam, eo buộc giác đái, chân đi giày da, hét lớn một tiếng, chụp vào tiểu quỷ, đầu tiên móc mắt, sau đó bổ tiểu quỷ ra ăn tươi nuốt sống. Rồi lại đem túi thơm và sáo ngọc đến trước mặt Hoàng Đế quỳ xuống dâng lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui