Nếu như lúc trước, thân là bình dân, hắn cũng không có ý nghĩ như vậy. Nhưng giờ đã trúng thám hoa, hẳn là Hứa Tiên sẽ được phong quan thụ tước. Hắn cũng không định ngồi không ăn bám, nên cũng định phát huy một chút kiến thức của kẻ xuyên việt.
Hứa Tiên đang tự đánh giá, nên cũng chưa phát giác ra ở bên lầu hai ở khách sạn bên đường, không hề giống đông đảo như địa phương khác mà chỉ có vài ánh mắt âm lãnh nhìn đội ngũ di động.
Trình Tàng Kiếm hạ giọng nói:
- Tựa hồ có chút không đúng.
Phan Ngọc nói:
- Có sát khí.
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Sát khí?
Hắn lập tức dùng Linh Giác. Hứa Tiên lập tức cảm giác dị thường ở khách sạn bên đường, nên lập tức thúc ngựa tới cạnh Phan Ngọc.
Vừa dứt lời, Phan Ngọc nói:
- Đến rồi.
Lập tức, cửa số của hai khách sạn bên đường cùng một lúc mở ra, bảy người bịt mặt, giơ nỏ, đồng thời bắn ra bảy mũi tên. Trên đầu tên còn chứa kịch độc kiến huyết phong hầu. Trong chớp mắt những mũi tên đã bắn về phía Phan Ngọc.
Trình Tàng Kiếm vừa thấy chiến nỏ lập tức cả kinh. Hắn không ngờ thích khách lại có sát khí như vậy, hắn chỉ kịp hô lên:
- Coi chưng!
Thời đại này, đao kiếm tuy nhiều cửa hàng bán, nhưng cung nỏ tuyệt đối là hàng cấm. Bảy chuôi chiến nỏ làm bằng thép tinh bỗng nhiên đột kích đủ để diệt sát đại bộ phận cao thủ trên giang hồ.
Phan Ngọc đang muốn ra tay thì bỗng có một mũi tên Bạch Vũ bắn tới. Tốc độ của mũi tên này đã vượt qua tốc độ của âm thanh. Đây mới đích thực là sát chiêu.
Khoảng cách gần như vậy, cho dù là võ lâm cao thủ cũng không phản ứng được. Cho dù là cao thủ đã đả thông hai mạch Nhâm Đốc, Phan Ngọc cũng không chắc rằng nàng có thể bình yên vô sự. Nhưng đối diện với đám mưa tên như vậy nàng cũng không có ý định xuất thủ, trên mặt cũng không có chút lo lắng nào.
Bởi vì trong mắt Hứa Tiên, bảy mũi tên này chỉ như là bảy con ốc sên bò tới. Khiến hắn có chút nóng vội chỉ là trong lòng hắn không cảm thấy nguy hiểm nào. Có vài con muỗi muốn đốt ngươi, nhưng chỉ là vài con muỗi bị lag mà thôi. Không tạo thành một chút nguy hiểm nào, cho dù là mũi tên dài kia cũng chỉ là con muỗi nhanh hơn một chút mà thôi. Mũi tên đó nhanh chóng bị Hứa Tiên bắt lấy.
Hứa Tiên nhìn lên nóc nhà, có một bóng người tựa hồ là thủ lĩnh của đám thích khách. Hắn che mặt cầm một chiếc cung to màu đen. Lúc này dây cung vẫn còn đang rung lên mạnh mẽ.
Đợi tới khi bảy mũi nỏ kia bắn tơi, hắn chậm rãi bắt lấy từng mũi nỏ một rồi ném trên mặt đất.
Trình Tàng Kiếm cảm thấy một bóng nhòe, sau đó những mũi nỏ mũi tên đều biến mất. Đám người chung quanh đều mờ mịt. Đám hộ vệ rốt cuộc cũng phản ứng. Bọn họ bao quanh nhóm người Phan Ngọc. Một đám khác tràn vào khách sạn hô to:
- Bắt lấy thích khách!
Dứt lời, dân chúng lập tức trốn chạy tứ tán. Nhiều người còn giẫm đạp lên nhau mà chạy.
Hứa Tiên dùng Đại Lôi Âm thuật hét lớn một tiếng:
- Tất cả mọi người đứng yên.
Tất cả mọi người đều không tự chủ dừng lại.
Thích khác cầm cung ở trên nóc phòng cũng tràn đầy khiếp sợ lại rất mê hoặc. Hắn lập tức bỏ đồng bạn, quay người chạy trốn.
Hứa Tiên nhẹ nhàng thở ra. Hắn cũng không đuổi theo tên thích khách kia, mà bắn một đạo linh quang về phía sau lưng tên thích khách. Một lát sau hộ vệ trường hồi báo, tất cả đám thích khác đều đã uống thuốc độc mà chết. Lưng của hắn chảy mồ hôi đầm đìa. Chỉ trong hai ngày, thiếu chút nữa Đại Hạ đã mất hai vị trạng nguyên.
Phan Ngọc khẽ vuốt cằm. Dường như nàng đang suy nghĩ điều gì đó. Tổn hao cho đám thích khách đó tuyệt đối không phải là con số nhỏ. Địch nhân của Phan gia nhiều vô kể,trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể phán đoán được địch nhân tới từ đâu.
Phan Ngọc mở miệng nói:
- Tàng Kiếm, ngươi xử lý chuyện này nhé! Ta cùng Hứa Tiên về phủ trước.
Trình Tàng Kiếm gật đầu nói:
- Nếu như có tin tức, ta sẽ tới quý phủ tìm ngươi.
Phát sinh chuyện này, cuộc dạo phố đành phải chấm dứt. Mắt thấy Hứa Tiên cùng Phan Ngọc rời đi, nhìn những mũi tên rơi lả tả trên mặt đất. Cho dù Trình Tàng Kiếm không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng kết hợp với sự tình giằng co với người Hồ lần tước, hắn đã có suy đoán:
- Hứa Tiên này quả thực không đơn giản
Phan Ngọc mở miệng hỏi:
- Hứa Tiên, chàng một mực nắm tay lại làm gì vậy? Nguồn tại http://
Hứa Tiên trả lời:
- Đây là hồn phác của bảy người kia! Chờ đến tối, ta sẽ đem tên cung tiễn thủ kia bắt về, rồi tìm ra ai là kẻ chủ mưu.
Hứa Tiên trở lại Vương Phủ. Việc đầu tiên hắn làm là mở lòng bàn tay ra. Hắn muốn thẩm vấn bọn chúng một phen. Nhưng hắn chưa có kinh nghiệm thẩm vấn, hơn nữa đám thích khách này quá ngoan lệ mà nói thì thực sự không dễ hỏi. Bất quá, một kẻ xuyên việt như hắn không có điều gì là không làm được cả. Trong nháy mắt, hắn đã nghĩ đến nhiều tình cảnh trên Tv, nên trong lòng cũng đã có vài kế hoạch nên hỏi:
- Là ai sai các ngươi tới đây.
Bảy người đứng trong lòng bàn tay của hắn. Bọn họ còn chưa biết phát sinh chuyện gì, chỉ cảm thấy có một bóng người phát ra những thanh âm to lớn, tường như đang tuyên truyền giác ngộ, tưởng như là giọng nói từ trên trời cao vọng xuống. Lập tức có một hồn phách lắp bắp trả lời:
- Ta… chúng là là thích khách của Lương Vương phủ.
Hứa Tiên có chút buồn bực nhìn đám thích khách này. Đám thích khách này hoàn toàn đem hết mọi thứ nói ra chí không có liều mạng như hồi uống thuốc độ. Làm những kế sách uy bức lợi dụng của Hứa Tiên đều tan thành mây khói.
Nhưng thích khách này có thể coi là cao thủ nhất lưu, hơn nữa cũng đã trải qua huấn luyện. Đánh chết cũng không nói. Hơn nữa nhóm người này còn có đạo đức nghề nghiệp, một khi ám sát thất bại liền nuốt thuốc độc tự vẫn. Từ đó có thể nhìn ra tâm tình kiên nhẫn của bọn họ, cho dù Mãn Thanh thập đại cực hình cũng không thể khiến bọn họ nói một lời, nhưng cảnh tượng trước mắt thực sự vượt quá tưởng tượng của bọn họ. Hứa Tiên vô hình đã thành lập uy áp phá vỡ tâm lý phòng tuyến của bọn họ nên bọn hắn nói tất cả mọi điều không một chút dấu diếm.
Hứa Tiên vốn định ném nhóm thích khách này vào trong Ngự Linh châu, trực tiếp luyện hóa thành âm binh, là những quái vật chỉ biết giết chóc. Loại hành động này cùng hồn phi phách tàn hoàn toàn giống nhau. Do dự một chút, Hứa Tiên hỏi:
- Các ngươi biết tội chưa?
Bảy tên thích khác đều quỳ gối trong lòng bàn tay của Hứa Tiên, không ngừng dập đầu nói:
- Biết tội, biết tội!
Hứa Tiên từ kế thừa một tia uy nghiêm của Đông Nhạc Đại Đế, thì làm sao những thích khách mới chuyển hóa thành âm hồn có thể chống cự được áp lực này.
Hứa Tiên nói:
- Sát nghiệt của bọn ngươi vốn sâu nặng, đáng lẽ phải trừng trị hồn phi phách tán, nhưng niệm tình hành động của các ngươi vốn không phải tự chủ mà là bị người khác sử dụng. Hôm nay ta tha cho các ngươi một mạng, các ngươi trở thành tay sai của ta. Các ngươi có bằng lòng không?
Hứa Tiên cũng đã quyết định, tương lai hắn sẽ thu phục Địa Phủ nên cũng cần thuộc hạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...