Hứa Tiên gật đầu nói:
- Chỉ có thể như vậy trước.
Phan Ngọc nói:
- Đúng rồi, hôm nay ngươi thật sự muốn đi phủ quận chúa.
Trong ánh mắt tràn đầy hiếu kỳ.
Thường Hi cũng mở to hai mắt, không có nghĩ tới những ngày không thấy, quận chúa cùng Hứa Tiên đã thân thiết tới trình độ này, nếu như nói Hứa Tiên là tình lang của quận chúa, nàng cũng nguyện ý tin tưởng.
Hứa Tiên bất đắc dĩ nói:
- Cũng đã đáp ứng người ta?
Phan Ngọc ôm cánh tay nói:
- Đúng vậy a, Hồng Tụ a, ta không biết các ngươi đã có quen biết, lúc này mới không qua mấy ngày mà thôi, đã có thể mang ngươi vào trong khuê phòng rồi, Vân Yên nói quả nhiên là đúng.
Hứa Tiên nói:
- Chỉ là bằng hữu mà thôi, Vân Yên nói cái gì?
Phan Ngọc nói:
- Cũng giống chúng ta lúc trước, tính toán, ta đã tha thứ cho nàng.
- Tha thứ nàng cái gì?
Phan Ngọc trừng mắt nhìn Hứa Tiên, nói:
- Loại nam nhân này, thật không biết đủ.
Hứa Tiên cười khổ nói:
- Cái gì gọi là " loại nam nhân này " ah!
Trong nội tâm Thường Hi nói:
- Meow, oa, ta thấy cái gì rồi, chẳng lẽ Phan công tử cùng Hứa công tử thật sự có quan hệ như vậy, quá thần kỳ.
Co cái đầu lại, trừng to mắt, rất là hưng phấn nhìn chuyện đang diễn ra.
- Meow, xem ra biến thành mèo cũng không phải không có chỗ tốt.
Có lẽ tâm niệm này hò hét trong nội tâm quá mãnh liệt, lập tức bị Hứa Tiên gõ lên đầu một cái.
Phan Ngọc cũng chú ý tới, trong ngực của Hứa Tiên có một con mèo, nhưng là con mèo có linh hồn của nhân loại, lúc này thu liễm tâm thần, nói:
- Đúng là con mèo phiền phức, sao ngày hôm qua không giao cho quận chúa, cho nàng chiếu cố tốt.
Thường Hi vội vàng bắt lấy vạt áo của Hứa Tiên, nói:
- Meow, một chút cũng không phiền toái, mỗi ngày chỉ ăn một ít cá là đủ rồi.
Hứa Tiên nói:
- Cũng không thể mặc kệ được a! Lại nói không phải ngươi và nàng có quen biết sao?
Phan Ngọc nói:
- Gặp dịp thì chơi mà thôi.
Nàng cũng không có cảm tình thâm hậu gì với nữ tử thanh lâu cả, bởi vì có mới là chuyện lạ. nguồn TruyenFull.vn
- Ta cũng không muốn ở cùng một chỗ với ngươi lại diễn kịch.
- Meow. Phan công tử chân thật quá lạnh nhạt a! Vẫn là Hứa công tử ôn nhu hơn, nhưng mà, khó trách Phan công tử không có hứng thú với nữ sắc.
Hứa Tiên thấy bộ dáng như bị đả kích của Thường Hi lúc này, an ủi sờ sờ thân thể mềm mại của nàng, nói:
- Cũng không cần nói như vậy, còn không biết nàng lúc nào mới có thể tìm được thân thể, hơn nữa Thường Hi cô nương cũng có khả năng bảo thú bí mật này, thật sự không được, cũng chỉ có thể tiêu trừ một đoạn trí nhớ mà thôi.
Mặc dù không muốn như thế, nhưng đây cũng là chuyện không thể nào.
Tiêu trừ trí nhớ! Thường Hi không khỏi ngây người, nhưng sau đó cũng hiểu được, bảo thủ bí mật này đúng là cần thủ đoạn như vậy, không khỏi có chút sầu lo.
Phan Ngọc lại nhìn về phía Thường Hi nói:
- Ngươi cũng không cần lo lắng như vậy, nếu như thật sự tới ngày đó, cũng không nhất định phải tiêu trừ trí nhớ, cũng có lựa chọn khác đấy.
Hứa Tiên hỏi:
- Lựa chọn gì?
Phan Ngọc lườm hắn một cái, nói:
- Với ngươi không có sao.
Thời điểm Hứa Tiên và Phan Ngọc lên bờ. Trời vừa tờ mờ sáng.
Xe ngựa đi xuyên qua con đường vào sáng sớm, trong thanh tịch còn xen lẫn tiếng hồn ào của bánh xa, đế kinh vào lúc này bất tri bất giác đã tỉnh giấc.
Phan Ngọc quay kiếng xe xuống, gió nhẹ quất vào mặt, đủ các loại chuyện đêm qua, uyển chuyển như mộng huyễn, tiêu tán trong vô hình, cho dù trong xe có Thường Hi kêu meo meo, nhưng nàng lại cảm giác có chút không đúng. Thần tiên ma phật, cách phàm nhân quá xa xôi, nhưng bởi vì Hứa Tiên tồn tại cho nên tất cả giống như gần trong gang tấc.
Hứa Tiên nhìn biểu lộ trên mặt của nàng trong chốc lát, hỏi:
- Suy nghĩ cái gì thế?
Phan Ngọc quay đầu, nói:
- Ta nghĩ: nếu có thể có được pháp lực, đi theo tiên nhân như ngươi vân du tứ hải cũng không tệ!
Hứa Tiên cười cầm chặt bàn tay trắng nõn của nàng, nói:
- Chuyện này có gì khó, chờ ngươi hoàn thành mong ước của phụ mẫu xong, cho dù muốn đi đâu, ta cũng mang ngươi đi theo.
Nói thật, hắn trong cuộc đời này, cũng có chút tò mò với thế giới bên ngoài.
Không biết lúc này ở Châu Âu quý tộc cùng kỵ sĩ có quang cảnh như thế nào, có lẽ sẽ có thiên sứ và ác ma trong thuyền thuyết, những tòa thánh đường và các kiến trúc kiếp trước chưa từng nhìn thấy. Kiếp nầy hoặc có thể thấy. Phải chăng trên núi Olympus thật sự có chúng thần ở lại, không biết Ai Cập có Pha-ra-ông tồn tại hay không? Những nghi vấn này, tin tưởng kiếp nầy sẽ được chứng minh là đúng.
So với việc dùng pháp lực tranh đấu với người ta, ngươi chết ta sống, hắn càng muốn dùng lực lượng này đi hoàn thành mộng tưởng chu du thế giới, từ khi xuyên việt tới nay, luôn luôn có rất nhiều chuyện tranh giành đoạt lợi, nhưng cũng có nhiều thứ cần hắn đi thăm dò. Nhưng mà khi đó, nếu không có hồng nhan làm bạn, đường đi sẽ tịch mịch hơn rất nhiều.
Phan Ngọc mỉm cười, ôn nhu như nước, nói:
- Là ngươi nói đấy nhé.
Hứa Tiên nắm chặt tay nàng, cũng mỉm cười nói:
- Đã nói!
Bỗng nhiên Phan Ngọc nói:
- Bất quá, muốn phụ mẫu của ta thỏa mãn, chỉ sợ là chuyện khó làm được.
- Cái gì?
Gương mặt của Phan Ngọc đỏ hồng lên, chỉ nói:
- Thời điểm hiện tại chưa tới, đến lúc đó ta sẽ nói cho ngươi nghe.
Hứa Tiên nói:
- Thần thần bí bí.
Thường Hi cuộn lấy thân thể của mình lại, nằm ở một bên, mở to hai mắt nhìn một màn này, những cảnh trong mắt khiến cho nàng không thể tưởng tượng nổi, không nghĩ tới Phan công tử lại còn có một mặt này. Nghe hai người ưng thuận ước định cùng lữ hành, trong nội tâm vạn phần cảm động: Meow, đây mới là yêu ah!
Phan Ngọc cảm giác được trong đôi mắt mèo của nàng có hương vị bất thường, hỏi Hứa Tiên:
- Con mèo này đang suy nghĩ cái gì thế?
Hứa Tiên ngược lại cũng tra ra một hai, cười khổ một tiếng, gõ gõ đầu của Thường Hi, nói:
- Ta cảm thấy nội tâm của nàng đã hoàn toàn hủ hóa. Nhưng mà, đại khái rất hợp với Yên nhi đấy.
- Ta dám đánh cuộc. Nàng nhất định còn đang ngủ.
- Loại chuyện này la đương nhiên, cũng không cần đánh bạc.
Thường Hi thầm nghĩ, Yên nhi nhất định chính là chỉ vị Vân Yên cô nương kia. Đối với việc sắp sửa đến vương phủ, trong nội tâm cũng có chờ chờ mong. Ngày ấy gặp lại, hình tượng Vân Yên cao nhã lưu lại ấn tượng thật sâu với nàng.
Hứa Tiên trở lại vương phủ, quả nhiên Vân Yên còn ôm gối đầu ngủ ngọt ngào, không có hình tượng nằm lỳ ở trên giường.
Hứa Tiên lung lay bả vai của nàng, nói:
- Tỉnh, đến lúc nào rồi.
Vân Yên mơ mơ màng màng lầm bầm một tiếng:
- Phu quân, ngươi trở về rồi à?
Sau đó xoay người sang chỗ khác. Giống như thường ngày, dùng cái chăn mỏng cuốn lấy thân thể của mình lại, làm cho Hứa Tiên không nhịn được muốn giở trò, nhưng nhìn qua Thường Hi đang ở bên cạnh, tuy biến thành con mèo, nhưng vẫn là người a, cho nên không nên làm chuyện này trước mặt của nàng.
Đợi cho Hứa Tiên vươn bàn tay lạnh vào trong chăn, thời điểm chạm vào da thịt mềm mại của nàng, toàn thân của Vân Yên rùng mình, rốt cục tỉnh lại, ngồi dậy, đại phát tính tình:
- Hoại tử. Ta mới ngủ không lâu đấy!
- Meow...
Một tiếng mèo kêu hấp dẫn lực chú ý của Vân Yên, Vân Yên kinh ngạc nói:
- Có con mèo, thật đáng yêu, đưa cho ta sao?
Sau đó ôm Thường Hi lên văn vê lại niết, hình tượng của nàng trong nội tâm Thường Hi ầm ầm sụp đổ ngay lập tức.
- Meow, Hứa công tử cứu ta!
Hứa Tiên cười nói:
- Đừng xem nhẹ nàng, lại nói tiếp, nàng đáng giá mấy chục vạn lượng bạc đấy?
- Có ý tứ gì?
Hứa Tiên liền đem chuyện tối hôm qua nói ra một phen, Vân Yên ôm lấy mèo con, trừng to mắt nói:
- Ngươi nói đây là Thường Hi!?
Hứa Tiên nói:
- Ngươi trao đổi với nàng là được rồi, ngươi có thể thử một lần.
Vân Yên liền đặt tay lên tràn của Thường Hi, qua trong chốc lát mới buông ra.
- Là thật!
Hứa Tiên nói:
- Hiện tại nàng rất đáng thương, sau nay ngươi nên chú ý tới nàng nhiều hơn.
Ranh mãnh cười nói:
- Xem ra nàng ta còn quý hơn ngươi nhiều.
Lời vừa ra khỏi miệng, liền cảm giác nói lỡ.
Quả nhiên, Vân Yên buông Thường Hi ra, ai oán nói:
- Là ta bạc mệnh, rơi vào trong hố lửa thì bỏ đi, đáng tiếc vẫn không thể rơi vào trong hố lửa ở kinh thành, ai, ta nên đi ngủ thôi.
Liền kéo chăn lại, nằm xuống đưa lưng về phía Hứa Tiên.
Hứa Tiên vội vàng dùng lời ngon ngọt dỗ dành bên tai của nàng, khóe môi của Vân Yên từ từ xuất hiện nụ cười câu dẫn, nhưng nhanh chóng nhắm mắt lại.
Nhưng mà, qua trong chốc lát, Hứa Tiên nói tới khi miệng khô lưỡi đắng, lại chợt phát hiện, Vân Yên thực sự đã ngủ.
- Ngươi nữ nhân này!
Hứa Tiên kéo chăn che Thường Hi lại, không muốn Thường Hi nhìn thấy. Tiến hành công việc thiếu nhi không nên xem.
Vân Yên lúc này mới mặc quần áo lại, bờ mông của nàng còn hơi đau. Chuyện này cũng không trách nàng tham ngủ, mỗi đêm sau khi Hứa Tiên và nàng chiến đấu xong, đều nói nhỏ vài câu bên gối, nàng luôn mệt mỏi mơ mơ màng màng thiếp đi, cho nên cũng có chút hương vị phản xạ có điều kiện.
Hứa Tiên đem một cái đuôi hồ ly khác giao cho Vân Yên, nói:
- Ngươi nên thu lại đi.
Vân Yên tiếp nhận đôi hồ ly, thu rất cẩn thận, có chút lo lắng nói:
- Chắc chắn Tâm Nguyệt Hồ sẽ không từ bỏ ý đồ.
Hứa Tiên nói:
- Ta ngược lại ngóng trông nàng ta không từ bỏ ý đồ, còn những người đang ở trên thuyền không biết nên làm sao bây giờ! Nhanh rửa mặt đi!
Tiện tay chỉ vào một chậu nước, chậu rửa mặt đã đầy nước.
- Hơn nữa ta cũng muốn đòi thân thể của Thường Hi lại.
Vân Yên đi tới chậu nước, rửa mặt, cười nói:
- Phu quân dứt khoát nên thu tất cả, khi đó càng hương diễm a.
Hứa Tiên nói:
- Đừng nói mê sảng, chờ một chút phải dạy cho ta đọc sách, sắp tới kỳ thi Đình rồi, buổi chiều ta còn phải đi tới phủ quận chúa đấy.
Hứa Tiên theo thường lệ, đợc sách vào buổi trưa, Vân Yên thì hứng thú bừng bừng chơi đùa với Thường Hi, thẳng đến khi Thường Hi chạy trốn lên nóc phòng phơi nắng mới bỏ qua, thời điểm xế chiều, Phan Ngọc lại mang về tin tức, Hồ Tâm Nguyệt giả dạng Thường Hi đã trở lại Phù Dong Viên, nghe nói sau khách nhân đầu tiên của "Phẩm hội hoa xuân" chính là tam hoàng tử điện hạ.
Người đương thời nhao nhao nghị luận, không ngừng hâm mộ. Đều nói tam hoàng tử chiếm đại tiện nghi. Tuy thất bại trên phẩm hội hoa xuân, nhưng trong sạch của hoa khôi Thường Hi vẫn rơi vào trong tay của hắn, thậm chí thầm hận Phan Ngọc cùng Hứa Tiên không cho tam hoàng tử mặt mũi, cũng thở ra một ngụm ác khí, xuất khẩu cuồng ngôn trên yến tiệc.
Hứa Tiên cũng đã nhìn thấy thảm trạng nhà tan cửa nát của hắn rồi, nhưng đối với loại người này, hắn cũng không mang theo chút thương cảm nào. Như vậy, chỉ có thể đưa những cô gái kia trở về Phù Dong Viên, đương nhiên Hồ Tâm Nguyệt sẽ không ngồi yên chẳng nhìn tới, xem như giải quyết một cọc tâm sự của hắn.
Sau giờ ngọ Hứa Tiên đi ra cửa, Vân Yên càng danh chính ngôn thuận ngủ trưa. Trong mơ mơ màng mang nghe được tiếng mèo kêu.
Thường Hi ghé vào gối của nàng, biểu đạt một hàm nghĩa.
- Ta đói, Meow!
Vân Yên cười hì hì, nói:
- Còn không phải rơi vào trong tay của ta sao, thật sự là, bị sờ vài cái cũng không ít đi vài miếng thịt a.
Thường Hi vô lực giãy dụa, tức giận nói:
- Meow, ngươi rõ ràng đang chà đạp!
Vân Yên khinh thường nói:
- Vậy mà cũng tính là chà đạp? Xem ra ngươi không biết cái gì gọi là chà đạp cả.
Thường Hi lệch cái đầu ra, nói:
- Meow, có ý gì?
Vân Yên điểm lên trán của nàng, cười nói:
- Tương lai ngươi sẽ hiểu.
Nụ cười của Vân Yên làm cho Thường Hi rùng mình.
Vân Yên đi chuẩn bị cá cho Thường Hi, thấy nàng ghé vào trên dĩa ăn cá, giống như biến thành mèo, ngay cả khẩu vị cũng biến đổi.
- Bất luận ngươi là người hay là mèo, dù sao cũng không chạy thoát được, để lát nữa ta đi ra ngoài mua cái lục lạc cho ngươi.
- Meow, mới không cần.
- Vậy thì cùng ngủ với ta đi.
- Meow, được đấy!
Một người một mèo, rốt cuộc tìm được tiếng nói chung.
...
Sau giờ ngọ mặt trời lên cao, ngồi trong thư phòng, Hứa Tiên phẩm trà xanh, chờ đợi. Thời điểm hắn tới phủ quận chúa, lại nghe nghe thấy Doãn Hồng Tụ vẫn còn ngủ, hơn nữa thực sự không phải là ngủ trưa, mà từ khi về, nàng đã ngủ tới giờ này.
Hứa Tiên đành phải thở dài, nói:
- Nữ nhân ah nữ nhân, thật là lười biếng.
- Ít nói lung tung sau lưng của người khác đi.
Âm thanh hờn dỗi của Doãn Hồng Tụ từ ngoài cửa truyền vào.
Hứa Tiên cười cười, cũng không thèm để ý, đợi khi Doãn Hồng Tụ đi vào trong phòng, tâm thần của hắn cũng rung động.
Vừa mới tỉnh ngủ, Doãn Hồng Tụ rửa mặt tùy ý rồi sau đó đi tới đây, thị nữ chưa sửa sang xong, tóc mai loạn trâm hơi nghiêng. Dáng người ủy mị còn mang theo đôi chút hương vị lười biếng, khóe mắt mang theo phong tình, càng thêm nồng đậm, trong mắt của nàng có xuân thủy nhộn nhạo. Bất luận là nam nhân gì nhìn vào trong đôi mắt này, đều cảm giác được trong mắt của chủ nhân mang theo hương vị khác.
Người mặc dù vô tình, nhưng trong đôi mị nhãn này của nàng vẫn mang theo hương vị tùy ý. Nếu thời điểm làm tình, thì không rõ nó sẽ như thế nào nhỉ? Có câu: "Rượu không say mà người tự say, hoa không mê người mà người tự mê." Nói chung chỉ rõ nữ nhân.
Hứa Tiên không khỏi tuôn ra câu thơ, ngâm:
... Thị nhi phù khởi kiều vô lực
Thủy...
Dịch:
... Con hầu nâng dậy coi đà mệt thay...
Đây là trích đoạn Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị.
Chợt thấy nửa câu sau không hợp ý cảnh, cho nên không ngâm nữa.
Doãn Hồng Tụ vẫy lui thị nữ, ngồi nghiêng người đối diện với Hứa Tiên, nghe hắn cầm thơ khen chính mình, trong nội tâm vui mừng, đã có ý tứ luận thi từ với hắn:
- Con hầu nâng dậy coi đà mệt thay... Quả nhiên là bội phục, ý nghĩa sinh động, thi tài của Hán Văn đúng là tuyệt đỉnh, đúng là thiên phú thơ ca bất phàm.
Sắc mặt của nàng đỏ lên như say rượu, càng động lòng người hơn.
Hứa Tiên khiêm tốn vài tiếng, pha trò, cũng lược bỏ chuyện này.
Doãn Hồng Tụ được thế không tha người, cho nên không dễ dàng buông tha Hứa Tiên, thân thể nghiêng về phía trước nói:
- Chẳng lẽ Hán Văn không chịu cho biết sao?
Trên mặt tràn đầy vẻ chờ đợi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...