Hứa Tiên Chí

Tam Thánh Mẫu thấy Hứa Tiên cười to, trong nội tâm càng không vui, nói:

- Ngươi có viết hay không?

Bảo Liên Đăng trong tay đã mở ra phân nửa, nếu như Hứa Tiên thật sự làm âm thơ, nàng nói cái gì cũng không buông tay.

Hứa Tiên nói:

- Đương nhiên là viết.

Lấy bút và giấy trong ống tay áo ra.

Lưu Ngạn Xương thừa cơ nhìn Tam Thánh Mẫu biện bạch:

- Thánh Mẫu nương nương, tại hạ nhìn thấy phương dung, khó kìm lòng nổi, cho nên mới làm thơ, vốn muốn xin nương nương thứ tội, nhưng không nghĩ tới dẫn kẻ ô uế này, Lưu Ngạn Xương quả nhiên là tội không thể xá, thỉnh nương nương đem ta và tên này cùng xử tử với nhau!

Tam Thánh Mẫu ôn nhu nói:

- Chuyện này cũng không trách ngươi.

Làm cho Lưu Ngạn Xương vui vẻ trong lòng.

Hứa Tiên viết xong dâng tặng cho Tam Thánh Mẫu. Tam Thánh Mẫu xem xét, quả nhiên là khác kiểu chữ trên băng, mới tin Hứa Tiên. Hứa Tiên dùng nhân cách phụ ghi, đương nhiên là khác với kiểu chữ của nhân cách chính rồi.

Lưu Ngạn Xương lại sợ thần, vừa rồi hắn đã đắc tội Hứa Tiên thật sâu, hôm nay hoặc là cúi đầu bồi tội với Hứa Tiên, nhưng sợ cũng không thể tu bổ gì.

- Nương nương, chuyện viết chữ này không hiểu, chỉ cần đổi thế bút, thực sự viết ra kiểu chữ khác biệt là chuyện vô cùng dễ dàng, cho nên phải nhìn lên ý thơ là biết.

Tam Thánh Mẫu nhìn nội dung trên giấy, nhẹ giọng đọc lên, đây là một bài thơ.

Vân tưởng y thường hoa tưởng dung,

Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng.

Nhược phi quần ngọc sơn đầu kiến,

Hội hướng dao thai nguyệt hạ phùng.

Dịch:

Xiêm y lộng lẫy ráng mây

Hoa xuân mơn mởn hây hây má đào

Ví không dật nữ đài Dao

Hẳn người hội Ngọc non cao trăng rằm.


* Đây là bài Thanh Bình Điệu của Lý Bạch.

Bài thơ này là sáng tác của Lý Bạch, chính là ca ngợi vẻ đẹp của nữ nhân. Bài thơ của Lưu Ngạn Xương ví von thoạt nhìn khá tốt, nhưng so sánh với nhau, lập tức ảm đạm thất sắc.

Trong mắt Tam Thánh Mẫu khẽ động, Bảo Liên Đăng trên tai chậm rãi khép lại, nộ khí dần dần đánh tan. Thi nhân có thể làm thơ tới bực này, làm sao có thể ghi được các bài âm thơ chứ.

Lưu Ngạn Xương nhìn về phía Tam Thánh Mẫu, nhất thời vô cùng xấu hổ.

Hứa Tiên vào lúc này chắp tay nói:

- Chữ trên băng, đúng là kiểu chữ của tại hạ.

Tam Thánh Mẫu cùng Lưu Ngạn Xương đều giật mình. Nhìn qua Hứa Tiên đang mỉm cười, rõ ràng đã thoát khỏi hiềm nghi, vì sao lại nhận là mình.

Hứa Tiên nói:

- Tam Thánh Mẫu, nguyên nhân trong đó không thể nói cho ngoại nhân biết được, bởi vì chuyện này liên quan tới danh dư của ngài, tại hạ không thể nói được. Bởi vì chuyện này, phàm nhân không biết mới tốt.

Lập tức phóng xuất hào quang của chủ tinh mặt trời, hai mắt Tam Thánh Mẫu tỏa sáng, nhìn thấy trên người của Hứa Tiên có hào quang sáng rọi phát ra, mới biết đối phương là người tu hành mạnh mẽ.

- Ngươi!

Lưu Ngạn Xương chỉ vào Hứa Tiên nói không ra lời, nhưng chung quy không dám đối mặt với Hứa Tiên.

Hứa Tiên phất phất tay nói:

- Chuyện vừa rồi ta không truy cứu với ngươi, ngươi nhanh chóng xuống núi đi!

Lưu Ngạn Xương lại nhìn Tam Thánh Mẫu, trong mắt đầy vẻ không muốn.

Nhưng Tam Thánh Mẫu phất tay áo lên, lạnh nhạt nói:

- Lưu Ngạn Xương, chuyện ngươi làm thơ, ta sẽ không truy cứu, về sau chớ để tái diễn chuyện như vậy, bằng không chỉ có quả đắng mà thôi.

Lưu Ngạn Xương vốn đã ném hòn đá vào mặt hồ bình tĩnh trong tâm của nàng, nhấc lên rất nhiều rung động. Lưu Ngạn Xương định thừa cơ hội xâm nhập vào tim của nàng. Nhưng bởi vì quỷ kế của Hồ Tâm Nguyệt lại ném một tảng đá lớn, cho nên có sóng cao vạn trượng, những rung động nhỏ kia biến thành vô vị.

Lưu Ngạn Xương đành phải cúi đầu đi ra cửa. Nhưng trong lòng không chịu buông tha cho, vừa rồi thời điểm Tam Thánh Mẫu cứu chính mình, chính mình rõ ràng là có cơ hội, nếu không có Hứa Tiên đột nhiên xuất hiện. Đúng rồi, không phải Hứa Tiên nói không tới sao? Vì cái gì đột nhiên xuất hiện? Trong lòng của hắn càng nghĩ càng cảm thấy có âm mưu, chỉ có thể chờ ngày sau đem chuyện này tố cáo với Tam Thánh Mẫu một phen, chưa hẳn không có chuyển cơ.

Hứa Tiên cũng liếc nhìn thấu suy nghĩ của hắn, không khỏi khẽ lắc đầu.

Trong miếu thờ chỉ còn lại Tam Thánh Mẫu cùng Hứa Tiên hai người.

Tam Thánh Mẫu vừa rồi còn không biết, giờ phút này bỗng nhiên cảm thấy một tia câu thúc, hỏi:

- Hứa Tiên, ngươi nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hứa Tiên liền đem chuyện mình sắp sửa độ kiếp thì gặp chuyện Tâm Nguyệt Hồ, nói cho Tam Thánh Mẫu nghe một phen, hắn không chỉ không muốn chịu tiếng xấu thay cho người khác, hơn nữa còn đem oan ức đã gánh trả lại cho người tạo nghiệt.


Tam Thánh Mẫu kinh ngạc nói:

- Thiên Ma Tâm Nguyệt Hồ, tại sao nàng ta nhập thế?

Hơn nữa còn muốn ngăn cản thiên kiếp của người trước mặt, càng làm cho nàng nghĩ mãi không rõ, trong đôi mắt đẹp dịu dàng cũng lộ ra vẻ hoài nghi.

Hứa Tiên cười nói:

- Là thật là giả, ngày sau liền biết. Lần này bởi vì có tại hạ, cho nên làm cho nương nương bị liên lụy vào, trong nội tâm của tại hạ cảm thấy bất an, chỉ chờ ngày sau bắt giữ con hồ ly kia tới cho nương nương xử trí, hiện tại liền cáo từ.

Trong lòng của hắn cảm thán, bộ dáng Tam Thánh Mẫu thoạt nhìn rất là thông minh nhanh nhạy, nhưng nàng quá thiếu kinh nghiệm thế tục.

Với thân phận của nàng, vốn là nữ tiên của Dao Trì, về sau còn làm nữ thần ở Hoa Sơn được vạn người cúng bái. Ca ca chính là Nhị Lang thần quân đại danh đỉnh đỉnh. Nếu như nói hậu duệ hoàng tộc hậu duệ quý tộc cũng có phiền não của mình, thì nữ thần như nàng lại không gặp phải chuyện trắc trở gì cả, nàng sinh ra quá thuận lợi, lại là thiên chi kiêu nữ chân chính, phiền não duy nhất, chính là trong miếu này quá thanh tịch.

Mà trong núi này không có bất cứ người nào làm bạn với nhau, thời điểm nàng bi thúc, một nam nhân dỗ ngon dỗ ngọt, đã dễ dàng đả động tâm hồn thiếu nữ của nàng. Nàng cho rằng nàng có thể dựa vào ca ca sủng ái cho nên không bị bất cứ trừng phạt gì, nhưng luật pháp thiên đình, cho dù là Nhị Lang thần cũng không cách nào chống lại được. Biết rõ là Lôi Trì cũng muốn đụng vào, cho nên tất cả chuyện xảy ra sau đó, ngược lại nên trách cứ Nhị Lang thần lãnh khốc vô tình, không phải quá mức tùy hứng sao? Cuối cùng chỉ chỉ dựa vào một tiểu trầm hương là có thể phá núi cứu mẹ, hiếu cảm động trời có lẽ là thật, nhưng nếu muốn bằng vũ lực, thì phải trở về luyện thêm cả ngàn năm nữa!

Tam Thánh Mẫu nhăn mày nói:

- Bắt giữ Tâm Nguyệt Hồ?

Nhưng trong mắt rõ ràng không tin, nàng đã từng là nữ tiên của Dao Trì, tự nhiên nhận ra Tâm Nguyệt Hồ. Bản thân Tâm Nguyệt Hồ là một trong hai mươi tám tinh túc, mà Hứa Tiên lại không phải Địa Tiên, làm gì dễ dàng bắt giữ nàng ta. Nhưng với tính cách của nàng. Cũng không cách nào ra tay với Hứa Tiên nữa.

Hứa Tiên cười không đáp, thực sự hắn có phần tự tin này, bỗng nhiên ngửa đầu lớn tiếng nói:

- Hồ Tâm Nguyệt, ta biết rõ ngươi còn ở nơi này, nếu còn dám tới khiêu khích, bị bắt được, ngươi đừng nên nghĩ bảo trụ tám cái đuôi còn lại a.

Âm thanh cuồn cuộn quanh quẩn trong núi, đối với Cửu Vĩ Yêu Hồ có thể làm cho phàm nhân biến sắc, không có nửa điểm sợ hãi.

Làm cho Tam Thánh Mẫu có chút động dung, không khỏi cảm thấy có lẽ nên hiểu rõ hắn hơn.

Hứa Tiên hơi thi lễ với Tam Thánh Mẫu, sau đó xoay người rời đi.

Trong miếu một lần nữa yên tĩnh xuống, Tam Thánh Mẫu nhìn qua thân ảnh của hắn rời đi, chỉ cảm thấy chuyện hôm nay đúng là có chút hứng thú, ít nhất còn hơn thời gian bình thản trước đó, quay đầu lại nhìn sang miếu thờ thanh tịch, lại cảm thấy bắt đầu gian nan. Lại nhìn cái băng có ghi âm thơ, sắc mặt đỏ lên, tay trắng nõn nà vung lên, cái băng đã sạch sẽ. Lại nhìn thấy tờ giấy trắng trên bàn, nhặt lên cầm trong tay, đọc lên mấy lần Do dự một chút, thật là tốt, để vào trong tay áo.

- Hì hì.

Vài tiếng cười khẽ vang lên trong miếu.

- Nên cất kỹ, thơ tình của tình lang nhés!

Tam Thánh Mẫu lập tức kịp phản ứng, nói:

- Hồ Tâm Nguyệt, thật là ngươi!

Quả nhiên mình hiểu lầm hắn.


Quay người lại nhìn thấy thân ảnh yểu điệu đi tới, một tay vịn eo, trên mặt vui vẻ mị hoặc, nói:

- Tam muội, đã lâu không gặp.

Tam Thánh Mẫu ngọc diện hàm sát, Bảo Liên Đăng trong tay hoàn toàn tách ra.

- Ai là tam muội của ngươi?

Chỉ cần có đèn này trong tay, mị thuật và ảo thuật của Hồ Tâm Nguyệt sẽ không có tác dụng gì với nàng.

Hồ Tâm Nguyệt lại khoát khoát tay nói:

- Chỉ nói đùa thôi, đừng nhỏ mọn như vậy chứ? Ta khó được một lần hạ giới, ngươi muốn động thủ, ta chỉ có thể rời đi.

- Ngươi đã làm thơ bôi nhọ ta, còn muốn mượn tay của ta vu hãm người bên ngoài, lần này tuyệt đối không tha cho ngươi. Chờ ta nói cho nhị ca của ta biết, bẩm báo Vương mẫu, tất sẽ có chiếu cố ngươi thật tốt.

Tam Thánh Mẫu tức giận nói ra, trong nội tâm nàng rất chán ghét Hồ Tâm Nguyệt lỗ mảng, cho nên tại Dao Trì cũng không làm quen với nàng ta, nhưng ở Hoa Sơn này tao ngộ cố nhân Dao Trì, khó tránh khỏi có vài phần thân thiết, nếu đối phương là nữ tử, những bài thơ này cũng không tính là... Quá phận, hơn nữa những bài thơ này, một chữ nàng cũng không nhớ tới, chớ nói chi là nói cho người ngoài nghe.

Trong nội tâm Hồ Tâm Nguyệt vẫn có chút kiêng kỵ với Nhị Lang Thần, nhưng trên mặt cười càng sáng lạn, nói:

- Làm thơ như vậy, tam muội ngươi nên ghi một trăm thủ cho ta, ta cũng nhất định xin vui lòng nhận cho. Thượng giới cực kỳ nhàm chán, thời điểm hạ giới mới thú vị, không biết ngươi biết nơi nào thú vị hay không?

Nói chuyện này, cũng cầm chặt tay của Tam Thánh Mẫu.

Tam Thánh Mẫu tránh đi hai bước, chán ghét nói:

- Ta không phải tam muội của ngươi!

Hồ Tâm Nguyệt xoay động nhãn châu, nói:

- Ta sẽ gọi ngươi là tỷ tỷ, vậy là được rồi!

Tam Thánh Mẫu do dự một chút, chung quy cũng không ngăn được Hồ Tâm Nguyệt dây dưa, nói một câu lại một câu đàm luận với nàng ta. "Đại tiểu thư" thủ quy củ hiểu lễ nghi khuê phòng, nhưng cuộc sống của nữ tử khác nhau, cho nên trong lòng mang theo hướng tới, trong nội tâm tùy tâm sở dục, sinh hoạt tự do tự tại.

Hồ Tâm Nguyệt thầm kêu trúng kế, từng tiếng kêu tỷ tỷ. Không bao lâu đã hống đầu óc của Tam Thánh Mẫu choáng váng, quan hệ của hai người từ từ thân mật hơn rất nhiều. Bỗng nhiên chỉ vào Bảo Liên Đăng trong tay của Tam Thánh Mẫu, nói:

- Hảo tỷ tỷ, đây là Bảo Liên Đăng sao?

Tam Thánh Mẫu lộ ra thần sắc cảnh giác, liền tranh thủ thu Bảo Liên Đăng lại, nói:

- Ngươi đến hạ giới, không có chuyện sao? Nhanh đi xử lý chuyện của ngươi đi!

Hồ Tâm Nguyệt cười nói:

- Có chuyện gì trọng yếu hơn chuyện của tam muội ngươi chứ.

Nàng thừa dịp hai người rất quen, lại gọi là tam muội, Tam Thánh Mẫu quả nhiên không có phản bác. Người thủ quy củ đối với người không thủ quy củ, luôn không có biện pháp.

Hồ Tâm Nguyệt lại lộ ra nụ cười quyền rũ, nhìn thấy ống tay áo của Tam Thánh Mẫu, nói:

- Trong núi này kham khổ, thu được một thủ tình thơ cũng phải bảo tồn thật tốt, ai!

Sau đó lắc đầu thở dài không nói


Tam Thánh Mẫu đỏ mặt nói:

- Cái gì tình thơ, ngươi lại nói bậy, đi xuống núi cho ta.

Trong nội tâm cũng không khỏi cân nhắc, đây thật sự được xem là tình thơ sao? Tấm giấy mỏng trong tay áo, bỗng nhiên nặng hơn trước.

"Xiêm y lộng lẫy ráng mây

Hoa xuân mơn mởn hây hây má đào tại TruyenFull.vn

Ví không dật nữ đài Dao

Hẳn người hội Ngọc non cao trăng rằm."

Hồ Tâm Nguyệt run đùi đắc ý niệm bài thơ này một lần.

- Đáng tiếc ah đáng tiếc!

Tam Thánh Mẫu nhịn không được hiếu kỳ nói:

- Đáng tiếc cái gì?

Hồ Tâm Nguyệt giảo hoạt cười cười, nói:

- Đáng tiếc ta đọc sách rất ít, không làm được thơ hay như thế, càng đáng tiếc ta không phải nam tử, không cách nào đoạt được tâm hồn thiếu nữ của ngươi.

Tam Thánh Mẫu cũng không cam lòng yếu thế, phản bác nói:

- Tâm hồn thiếu nữ của ta không mất, nhưng người nào đó lại thiếu một cái đuôi a.

Thấy Hồ Tâm Nguyệt rõ ràng bị câu này làm thất thần một chút, trong nội tâm đắc ý, đồng thời kinh ngạc nói:

- Ngươi thực sự bị hắn cầm lấy một cái đuôi sao?

Thì ra nàng vốn cho rằng Hứa Tiên khoác lác, rồi sau đó bừng tỉnh đại ngộ nói:

- Ah, ta nói vì sao vừa rồi ngươi lại không dám đi ra, đợi nhân gia đi rồi ngươi mới xuất hiện, thì ra là ngươi sợ.

Những lời này đã làm Hồ Tâm Nguyệt nhanh mồm nhanh miệng cũng cãi lại không được, trong nội tâm đại hận, chẳng những với Hứa Tiên, mà còn hận Tam Thánh Mẫu trước mặt. Trong nội tâm vốn nghĩ lợi dụng tay của nàng tạo ra đại phiền toái cho Hứa Tiên, sau đó cũng khích bác Nhị Lang Chân Quân, muốn thưởng thức uy lực của tam tiêm nhận. Uy hiếp của Hứa Tiên, tuy làm nội tâm của nàng có chút phát lạnh, nhưng cũng kích thích ý chí chiến đấu của nàng. Đem tất cả mánh lới, âm mưu quỷ kế, vu oan hãm hại tiến hành cùng một phen.

Hứa Tiên đang cưỡi mây bay xuống Hoa Sơn. Bỗng nhiên cảm giác trên người lạnh lẽo, nhìn dưới chân núi có một người đang đứng, chính là Lưu Ngạn Xương.

Hứa Tiên cho đụn mây hạ xuống, đi vào bên cạnh hắn, nói:

- Lưu Ngạn Xương!

Trong nội tâm Lưu Ngạn Xương sợ hãi, khom người thật sâu, nói:

- Hứa, Hứa huynh, vừa rồi là tiểu đệ nhất thời hồ đồ, xin ngài ngàn vạn lần đừng nên trách.

Hứa Tiên vỗ vỗ vai của hắn, cũng không nói lời nào, đợi cho Lưu Ngạn Xương ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy hai con ngươi tối tăm, ngây ngốc tại chỗ, đợi đến lúc hắn tỉnh táo lại, Hứa Tiên đã biến mất vô tung. Hắn lắc đầu, vừa rồi mình bị con rắn dọa ngất đi, khá tốt con rắn kia không có cắn chính mình, sửa sang lại tâm thần một chút, đi xuống núi. Tuy nhiên trong nội tâm có chút cảm thấy không đúng, nhưng chung quy nói không được không đúng ở đâu, cũng không thèm nghĩ nữa.

Kỳ thi xuân năm nay mới là chuyện trọng yếu nhất đối với hắn, đợi đến lúc đến kinh thành, còn phải kết giao với Hứa Tiên kia nhiều hơn mới được. Chỉ cần đậu tiến sĩ, làm quan, còn sợ gì không có nữ nhân sao?

Hứa Tiên giải quyết Lưu Ngạn Xương xong, một đường bay xuống núi, đi vào huyện Hoa Âm, xa xa nhìn thấy ba tầng của khách sạn có rất nhiều người vây quanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui