Nhóm dịch: Sói Già
Lý Tư Minh do dự một chút, rồi cũng nói:
- Ta muốn nhờ ngươi gửi dùm ta một phong thư.
Hứa Tiên thở dài nói:
- Huynh vẫn không thể quên sao?
Bức thư này tự nhiên là gửi cho Duẫn Hồng Tụ.
Lý Tư Minh cười khổ lắc đầu:
- Không dám có hy vọng gì, chẳng qua là lần trước ra đi vội vã, chưa kịp từ biệt, cho nên…
Việc này cũng không có nhiều người biết nội tình, cho nên chỉ có thể ủy thác cho Hứa Tiên. Hắn gật đầu, nhìn Vân Yên nói:
- Yên nhi, đem vò rượu ở trong thuyền lấy ra đây!
Vân Yên cười gật đầu, mang tới một vò rượu nhỏ. Vừa mới mở ra, một cỗ mùi hương thơm ngát từ trong đình tản ra, rượu vào chén sứ, màu thanh bích hiện lên, quả nhiên là rượu ngon trong nhân gian, Lý Tư Minh kinh ngạc nói:
- Đây là loại rượu gì?
Bởi vì có cái gọi là phẩm rượu, hắn tự nhận mình tinh thông đường này, nhưng lại không nhận biết được đây là loại rượu gì. Trữ Thải Thần hít vào thật sau, cũng không rõ ràng.
Hứa Tiên chỉ cười không đáp, chuyện hầu nhi nhưỡng tửu ở trong thế tục, bất quá cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ thèm muốn, Vân Yen đang do dự có muốn hay không đều rót cho tất cả mọi người thì Hứa Tiên đã cầm lấy vò rượu, cười nói:
- Để ta làm!
Rồi rót từng chén cho mọi người, lại đi tới trước mắt Thải Điệp, hỏi:
- Muốn uống không?
Thải Điệp cùng Hứa Tiên liếc mắt nhìn nhau, không tránh khỏi ánh mắt của hắn, khẽ gật đầu một cái, chỉ cảm thấy trong đôi mắt kia tựa hồ là màu vàng nhạt ẩn chưa quang mang ấm áp, làm cho người ta không thể không nhìn. Từ lúc xuống thuyền đến giờ, nàng chỉ chú ý đến bọn họ, khi vừa thấy Vân Yên, nàng mới biết người đời nói mình có bảy phần thần vận của nàng ta cũng là quá khen. Không phải là dung mạo xấu hay đẹp, mà là bất đồng về khí chất, xuất thân của Vân Yên vốn là người sang trọng, khí chất duyên dáng sang trọng từ nhỏ đã được tôi luyện sau bao năm chìm nổi, càng lộ ra vẻ sáng sủa thấu đáo.
Ngay lập tức liền dập tắt lòng so sánh của Thải Điệp, lại nhìn nhiều hơn về Hứa Tiên, nàng nghe thiên hạ gọi hắn là đại tài tử, cũng có chút ngạc nhiên. Vừa nhìn thấy,
Hứa Tiên đem rượu rót xuống, giơ chén lên, cười nói:
- Ta với chư vị không phải là cùng trường thì cũng là cùng khoa, vậy xin được làm quen, những thị phi ân oán ngày thường, xem như ở trong chén. Uống cạn chén này, sau này không còn ân oán gì nữa.
Nói xong đem rượu trong chén uống một hơi hết sạch, đem những thứ ân oán tình cừu đều bỏ qua. Lúc trước hắn tự nhiên không có tư cách này, hành động như vậy ngược lại sẽ làm cho người ta cảm thấy hắn mềm yếu, nhưng với địa vị của hắn hôm nay, lại có vẻ giống như khẳng khái rộng lượng.
Mọi người cùng nhau nâng chén, cạn ly rượu này. Mấy tên Cử nhân nhìn thấy Hứa Tiên vốn vẫn có chút câu nệ, nhưng bây giờ lại thở phào nhẹ nhõm, không khí thoái mái hơn rất nhiều, cũng nhiệt tình mời Hứa Tiên cùng nhau lên kinh, Hứa Tiên tự nhiên là nhã nhăn từ chối. Vân Yên nói nhỏ với Hứa Tiên một tiếng, hắn khẽ gật đầu, sau đó nàng liền tới bên cạnh Thải Điệp, nói chuyện xôn xao. Lúc đầu Thải Điệp cũng nổi lên máy phần phòng bị, nhưng chỉ chốc lát sau đã cảm thấy trên đời này không có ai hiểu được mình hơn cô gái này, thả lòng cùng nàng đàm luận, tỷ tỷ muội muội.
Đợi đến khi bữa tiệc kết thúc, Hứa Tiên đứng dậy từ biệt, Thải Điệp vẫn lưu luyến Vân Yên không rời, rưng rưng đưa tiễn.
Thuyền nhỏ đi xa ra khỏi đình giữa hồ, Hứa Tiên cười hỏi:
- Nàng vừa dụ dỗ gì tiểu cô nương nhà người ta?
Vân Yên giảo hoạt cười một tiếng nói:
- Phu quân có tin hay không, nếu ta nói là giúp huynh nói tốt một chút, không cần huynh tốn công gì, lại có thêm một mỹ nhân.
Hứa Tiên trợn mắt nói:
- Nàng tạm thời không được nói nhảm, cẩn thận ta đánh mông nàng, vi phụ lại phải cần dùng tới nàng?
Vân Yên cười nói:
- Đúng vậy, đúng vậy nha, phu quân là Hoa trung thánh thủ, ngay cả cô gái như Bạch tỷ tỷ cũng không làm khó được chàng, tiểu nữ tử kia không cần ta tới lo lắng mới đúng.
Hoa trung thánh thủ! Hứa Tiên khẽ cau mày lại vứt luôn mái chèo, trong tiếng kinh hô của Vân Yen, ôm nàng đi vào trong khoang thuyền mân mê cái mông, đang muốn chuẩn bị hình phạt, lại thấy nàng khép chặt đôi mắt, cau mày, một bộ như chuẩn bị nhịn đau, vừa khả ái lại vừa đáng thương, làm gì còn có nửa phần khí độ khi đánh đàn. Lắc đầu mỉm cười, nằm xuống cạnh người nàng, ôm nàng thật chặt vào lồng ngực, thưởng thức mùi thơm từ người phát ra.
Ngoài thuyền bông tuyết rơi rơi, yên tĩnh và an bình.
Vân Yên mở đôi mắt xinh đẹp, nhẹ nhàng nói:
- Phu quân không biết đấy thôi, cho dù là hoa khôi nhưng cũng có rất nhiều điều khó xử, ban đầu nếu không có Loan nhu cùng Doãn Viện bảo vệ, ta còn không biết rơi vào tình cảnh gì nữa. Ta nhìn đứa bé kia tựa như thấy được chính mình lúc đầu, cảm thấy rất đáng thương, nên mới dạy nàng một ít kiến thức để bảo vệ mình.
Hứa Tiên nói:
- Những lời này lúc nãy nàng không có nói.
Vân Yên đem mặt mình dán vào mặt của Hứa Tiên, si ngốc nói:
- Phu quân muốn đánh, ta có biện pháp gì.
Hứa Tiên nói:
- Ta bất kể là ai, chỉ cần nàng không thể
Đôi mắt đẹp của Vân Yên nhìn Hứa Tiên, dậm chân nói:
- Ta không thể
Bỗng nhiên cười nói:
- Hôm nay không ai dám bắt ta đánh đàn nha!
Chuyện để cho cơ thiếp hiến nghệ vốn là bình thường, nhưng từ lần trước Hứa Tiên trở mặt với tên học chính kia, trong bữa tiệc hôm nay không ai dám nói câu này.
Hứa Tiên hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, cười nói:
- Đánh đàn vô cùng tốt, bất quá, thôi tiêu còn tốt hơn.
Vân Yên ngạc nhiên nói:
- Làm sao phu quân biết?
Sở trường về nghệ thuật của nàng cũng không phải cầm mà là tiêu, "Bách điểu hướng Phượng" lại càng là khúc nhạc thành danh, nhưng nàng cũng chưa từng thổi qua cho Hứa Tiên nghe.
Hứa Tiên nháy mắt mấy cái, cười nói:
- Dĩ nhiên là ta biết.
Vân Yên lập tức kịp phản ứng, sắc mặt hồng thành một mảnh, huy động đôi bàn tay trắng như phấn nhẹ nhàng đánh hắn, được ăn no chiếm hết tiện nghi lại còn giễu cợt mình. Hứa Tiên giả vờ cầu xin tha thứ mới làm cho nàng hơi quên được, trên mặt đầy rặng mây đỏ làm cho bộ dáng càng thêm kiều mỵ.
Vân Yên cảm thấy Hứa Tiên có một chút biến hóa, đôi môi cắn cắn, liền từ từ trượt xuống bên dưới, nhưng lại bị Hứa Tiên ôm lấy, nhéo cái mũi nàng nói:
- Hôm nay cũng không cần, ngày sau ta muốn nàng thổi tiêu cho ta nghe.
Sở dĩ nàng luôn luôn không Trúc Cơ được, có lẽ nhiều nguyên nhân là do mình.
Vân Yên dựa đầu vào bộ ngực Hứa Tiên, nhắm mắt hưởng thụ giây phút an bình. Lúc Hứa Tiên tưởng rằng Vân Yên đã ngủ thì bất chợt nàng hỏi:
- Phu quân, đã một năm rồi sao! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Hứa Tiên gật đầu, đúng vậy nha, đã một năm rồi.
Tiếng pháo hoa nổ vang, nhất thời tái diễn lại giống năm ngoái, nhưng kỳ thật từng năm cũng không giống nhau, ít nhất là năm nay đối với Hứa Tiên cũng trải qua rất nhiều chuyện.
Buổi tối đêm ba mươi, vì lúc đón giao thừa Bạch Tố Trinh ngồi xuống, bị coi là ngủ thiếp đi, bị phạt hát một bài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...