Hứa Tiên nắm thật chặt cổ của hắn, ánh mắt hắc ám nhìn qua, thản nhiên nói:
- Xe ngựa đi đâu?
Người Vương Bá Hạnh run lên:
- Ngươi mà giết ta, Vương thượng nhà chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Đảm khí bình thường đã bị ánh nhìn của đôi mắt kia làm tan rã hết.
Hứa Tiên cau mày:
- Ưng khuyển.
Tay siết thêm chặt, cả người Vương Bá Hạnh như bị điện giật, run rẩy không ngừng. Kẻ này bình thường chỉ ra vẻ trung nghĩa, không để ý thị phi đại nghĩa, chỉ biết mù quáng tuân lệnh, giết cũng chẳng đáng tiếc.
Vương Bá Hạnh chỉ cảm thấy thân thể cũng dường như sắp tan ra, trong mắt lại tràn đầy vẻ khó tin. Đây! Đây là sưu hồn thuật! Đây rõ ràng là cấm pháp đã bị thất truyền rồi.
Thân Đồ Trượng vừa mới trốn vào bên trong Hồng ngọc bội của Hứa Tiên, lần này mới vừa chui ra ngoài, mới nhìn đã thấy Thái Dương tinh sáng, bất giác tâm thần cũng thả lỏng, chợt hé miệng thở gấp không ngừng. Những tàn hồn toái phách bị Thái Dương linh lực đánh phá trong không trung cũng dồn vào trong miệng hắn, cơ thể hắn lập tức phồng lên gấp mấy lần,mắt đỏ ngầu, thở hào hển, cơ hồ không thể tự chủ.
Tuy là tàn dư, hưng âm binh cũng không giống với hồn phách bình thường, chỉ là những hồn phách hung ác do địa phủ luyện chế thành. Ý niệm của âm binh chỉ có ý muốn tham lam chém giết, bị sát khí vặn veo tới mức không còn ý thức của loài người- chỉ còn có bản năng căn bản là cắn nuốt mà thôi. Thân Đồ Trượng cắn nuốt loại ý chí này. May là lòng hắn kiên định, mà vẫn bị ảnh hưởng, diện mục vặn vẹo.
Hứa Tiên dùng Sưu hồn thuật, lập tức biết được hướng đi của chiếc xe ngựa, cùng với rất nhiều tin tức mới của Địa phủ, tiện tay ném Vương Bá Hạnh đang cầm trong tay vào miệng Thân Đồ Trượng, nói:
- Đi!
Liền bay về hướng Địa phủ. Thân Đồ Trượng nuốt sạch Vương Bá Hạnh vào trong bụng, rồi lại không tự chủ được nhìn vào Hứa Tiên đang bay trước mắt mình, trong miệng càng cảm thấy khát khao. Hai bàn tay to mọc ra móng vuốt sắc nhọn, cơ hồ tóm được Hứa Tiên. Hứa Tiên xoay người đặt tay lên trán Thân Đồ Trượng, linh quang thoáng hiện. Thân thể Thân Đồ Trượng nhanh chóng trở về bộ dạng thường nhân, cũng là đầu toát đầy mồ hôi lạnh,tim không ngừng đập, thiếu chút nữa đã bị cỗ sát khí này lấn át, biến thành quái vật chỉ biết cắn nuốt, giết chóc như đám âm binh.
Hứa Tiên cũng không quay đầu lại bay lên, thanh âm uy nghiêm nói:
- Thân Đồ, ban đầu quỷ hùng Hạng Vũ làm loạn, cuối cùng lại chính là không khống chế được bản thân, nuốt hết toàn bộ quỷ binh đi theo đuổi hắn mới bại. Con đường tu hành, nếu không khống chế được bản thân, toàn bộ sẽ thành vô ích. Nhưng quỷ hùng có một bộ pháp môn, ta truyền cho ngươi, chờ một chút, có lẽ dùng được.
Thân Đồ Trượng cúi đầu nói:
- Vâng.
Tình cảnh này không khỏi làm cho hắn cảm thấy có chút quen thuộc, giống như đã xảy ra vô số lần trước đó rồi.
Bốn con tuấn mã màu đỏ kéo một chiếc xe nàu đen sáng ngời phá vỡ chân trời, mây đen giẳng đầy không trung. Trên mặt đất, vô số y hồn đang ngơ ngẩn đi trên một con đường trống rỗng, thỉnh thoảng có một tia thần trí thanh tỉnh, hơi ngửa đầu nhìn chiếc xe ngựa trên bầu trời, lập tức bị quỷ sai bên cạnh dùng roi đánh, lại tiếp tục đi.
Chiếc xe ngựa vượt qua Hoàng tuyền lộ, Vọng hương nhai. Cầu Nại hàn, Nghiệt kinh thai, bao nhiêu thứ, qua một khoảng núi non nối tiếp, đi vào một tòa phủ đệ thật là hùng vĩ trên ngọn núi cao nhất.
Dưới chân núi, một toà cửa nha vừa cao vừa sâu, trên cửa viết ba chữ màu vàng kim "Diêm vương điện", bên cạnh còn treo một tấm biển " điện thứ hai". Đây là điện thứ hai trong Diêm Vương thập điện, cũng là chỗ ở âm thần của Sở Giang Vương.
Vương giả trong nội đường hắc diện bạch tu, rất có uy nghiêm. Một lũ tiểu quỷ vẻ nịnh nọt sân si đang dâng lên một chồng văn thư. Dưới đường có một con quỷ đang bị trói, cả người run rẩy, quỷ khí âm trầm, nhưng có một cỗ ý chi trang nghiêm. Xung quanh là vô số minh sai quỷ quái với những hình thù kỳ dị. Sở Giang vương nhìn văn điệp nổi giận nói:
- Bản thân mình nhiều tuổi, lại lấn chiếm tài vật của ấu đệ, phạt vào ba địa ngục Cơ ngạ, tiêu khát, nùng huyết chịu phạt, rồi sau đó đưa vào điện thứ ba thụ thẩm.
Một tên quỷ sai cao hơn trượng lôi hắn ra, nhe mặt xanh nanh vàng, mắt đỏ lưỡi dài, cầm cái nĩa xiên thép khổng lồ, cảm xuống người quỷ hồ đang bị trói dưới đường, mang đi tiểu địa ngục. Lúc này một tỳ nữ hậu đường chạy ra, quỳ xuống nói:
- Không xong rồi, bệ hạ, thế tử bị thương.
Sỡ Giang vương giật mình đưng bật dậy, nói:
- Xảy ra chuyện gì? Vương tướng quân đâu?
Hắn lo đạo hạnh nhi tử chưa thâm, ra bên ngoài bị người khác khí nhục, đã cố ý để cho quỷ tướng Vương Bá Hạnh hộ vệ, lại còn giao một vạn âm binh để bảo vệ. Những người tu hành tầm thường cũng không chống đỡ được, sao lại bị thương cơ chứ?
Sơ Giang vương không còn quan tâm chỗ văn thư trên bàn nữa, vội vàng đi về phủ, lại thấy Tào thế tử hơi thở mỏng manh nằm trên mặt đất, trong lòng kinh hãi, vội vàng độ cho hắn một cỗ âm khí, tào thế tử mới khẽ tỉnh dậy, nói:
- Phụ vương. Hài nhi gặp ác quỷ trong núi, cướp đoạt sinh hồn, muốn chết phục nàng, không ngờ nhất thời sơ suất bị nàng đánh thương, làm cho phụ vương lo lắng.
Tiểu Thiến bên cạnh cũng đã tỉnh lại, chẳng qua là bị trói hồn tác trói chặt, không thể động đậy, dùng đôi mắt sáng trong nhìn cặp phụ tử này, nói:
- Sở Giang Vương, lệnh lang dục hành bất quỹ, mới bị ta đánh thương.
- Câm mồm!
Một phụ nhân ăn mặc cung trang cả giận nói:
- Con ta luôn luôn khiêm cung hữu lễ, giúp mọi người làm điều tốt, đồ đê tiện như ngươi đả thương hắn còn dám chống ché, mau mang nàng giam vào trong địa ngục, báo thù cho Tuyền nhi.
Sở Giang Vương nói:
- Cũng nên thẩm vấn một phen.
Tào thế tử hấp hối nói:
- Phụ vương không tin hài nhi sao? Thường y quân trở lại, hắn có thể làm chứng cho ta.
Tuy suếu, nhưng lại dường như mạnh mẽ quả quyết. Hắn mặc dù không biêt tại sao Vương Bá Hạnh không có phụng bồi hắn trở lại, nhưng Vương Bá Hạnh nhất định che dấu cho hắn. Mặc dù có chút tiếc thương Tiểu Thiến, nhưng giờ phút này vì bảo vệ chính mình cũng bất chấp những thứ khác. Cùng lắm là để cho nữ tử này nếm chút khổ cực, đi ra khỏi địa ngục có khi lại ngoan ngoãn nghe lời hơn.
Phụ nhân kia ra lệnh, lẻ bên cạnh liền dẫn Tiểu Thiến đi về phía địa ngục. Sở Giang vương cũng có chút do dự, nhưng lại không ngăn cản.
Ác quỷ thân cao hai trượng dẫn tiểu Thiến đi, lại cũng không dẫn đi về địa ngục, mà là đi tới một nơi hoang vắng, linh lực ẩn chưa trong hồn phách này làm cho hắn động tâm không dứt, nếu như có thể cắn nuốt, pháp lực nhất định có thể cao lên gấp mười lần, nhưng cũng sợ sau này vương thượng hỏi tới lại không dễ bề khai báo. Do dự một chút, hắn đã tỉm ra được phương pháp ứng đối, chỉ nói là để cho ác quỷ nhượng huyết trong ao xé xác ăn mất, hôm nay cũng nhân cơ hội này, muốn nuốt Tiểu Thiến vào trong miệng.
Trong lòng tiểu Thiến khổ sở, thôi hết rồi, tướng công, ta với chàng hẹn kiếp sau gặp lại!Nhưng lần này nàng chính là bị thần hồn câu diệt, sao còn có cái gì mà kiếp sau đâu! Nghĩ tới đây, không khỏi chảy hai hàng thanh lệ.
Bỗng nhiên có một đạo kim quang đâm rách thế giới mơ màng này, đâm vào thân thể ác quỷ kia, hoàn thành một đoàn kim hỏa mãnh liệt bốc cháy lên. Tiểu Thiến mạnh mẽ ngẩng đầu, dung nhan diễm lệ tràn đầy vẻ vui mừng.
- Tướng công.
Trên lầu cao chừng mười trượng, tràn đầy tú tích khắc ba chữ "Quỷ môn quan", có một vết máu, quỷ khí dày đặc. Trên cổng vào là vô số con kền kền, trên người lại không dính chút máu, trên cái đầu trọc trơ trọi có một ngọn lửa xanh.
Kền kền bỗng nhiên hốt hoảng bay đi, hai người đáp xuống trên cổng, nhìn khắp nơi, cũng là một thế giới màu đen cùng huyết sắc. Hứa Tiên cau mày, đây không phải là bất kỳ chỗ núi sông nào chốn nhân gian, phật môn, quỷ môn, quả nhiên là thần kỳ như vậy sao?
Thân Đồ Trượng suốt dọc đường đi bói rối học lấy môn công pháp Hứa Tiên truyền lại, chính là quỷ chi đạo hiếm có, nhờ có đạo này, hắn đã tiêu hóa hoàn toàn tàn hồn toái phách của đám âm binh kia, lại nhìn về Hứa Tiên càng thấy thâm sâu bất trắc.
- Kẻ đến là người ở đâu, dám xông vào địa phủ?
Một tiếng quát to từ trong truyền ra, Hứa Tiên quay đầu đi, đã thấy có thật nhiều quỷ binh quỷ tướng xông tới, nói:
- Ta là khách quý của Sở Giang Vương.
Lấy ra linh châu thu được từ chỗ Vương Bá Hạnh, tên ác quỷ đang chất vấn lập tức nở nụ cười ninh hót, viên "ngự linh châu" này cũng không phải thường nhân là có thể cầm được, bên trong có thể ẩn chứa hơn một vạn âm binh, cũng chỉ có Minh phủ đại nhân mới được xuất thủ. Có thể mang viên linh châu này giao cho hắn làm tín vật, đủ thấy được thân phận của người này thật bất phàm.
Hứa Tiên dựa vào viên linh châu này, bay về hướng Sở Giang Vương phủ theo trí nhớ của tên quỷ tướng kia, đồng thời dùng Thiên nhãn tìm khắp nơi. Bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, hắc ám trong mắt cũng tản đi, hóa thành vui mừng ngời sáng, hô:
- Tiểu thiến!
Rồi sau đó lại hóa thành tức giận lạnh băng, xuất ra kim tiễn, giết chết tên quỷ bộc đó, ôm tiểu Thiến vào trong ngực. Suốt dọc đường đi, không lúc nào ngừng lo lắng, chỉ có giờ phút này ôm thân thể nhẹ nhàng của nàng mới cảm thấy bình tĩnh trở lại. Lau đi giọt lệ trên mặt nàng, ôn nhu nói:
- Nàng trốn đi một hồi, chờ ta chém giết tên thế tử kia đi, liền dẫn nàng trở về.
Tiếu Thiến nắm lấy ống tay áo của hắn nói:
- Tướng công, đây đang là ở trong địa bàn của người khác, hay là chúng ta trở về lập kế hoạch rồi tính!
Hứa Tiên lại nói:
- Vi phu tự có chừng mực, chưa diệt trừ kẻ này, sau này không còn mặt mũi nào gặp lại Yến Xích Hà, chẳng qua là không muốn cho nàng theo ta mạo hiểm.
Nàng cảm giác được sự tự tin của phụ nhân cách, tiểu Thiến ngoan ngoãn gật đầu nói:
- Tướng công muốn làm gì thì làm, tiểu Thiến lại không muốn đi trốn, nguyện đi cùng tướng công.
Thân Đồ Trượng cười to nói:
- Đệ muội không cần lo lắng, có công pháp của hiền đệ, còn sợ gì Sở Giang Vương, hãy xem chúng ta làm cho ĐỊa phủ long trời lở đất.
Hôm nay hắn cũng là rất tự tin.
- To gan! Người phương nào dám càn rỡ như thế.
Hứa Tiên cùng Thân Đồ Trượng bay vút tới, hấp dẫn một tên quỷ sai trong nội điện, Hứa Tiên giơ lên minh châu trong tay, nói:
- Ta muốn gặp Sở Giang Vương.
Chúng quỷ thấy viên linh châu trong tay hắn, không dám chậm trễ, dẫn tới phủ Sở Giang Vương. Trên ngọn núi to, không hề có nửa bóng hoa cỏ, chỉ có trơ trọi màu vàng xám. Chỉ có một sơn đạo nối thẳng tới đỉnh núi. Hai bên sơn đạo là hai tên thủ quỷ cao gần mười trượng, cúi đầu xuống nhìn.
Hứa Tiên bước lên bậc thang đi lên, ngửa đầu vừa trông đã thấy Sơ Giang Vương đang đứng trên đó nhìn hắn.
Sở Giang vương vừa thấy viên linh châu, liền nhận ngay ra, lớn tiếng hỏi:
- Viên linh châu này ngươi lấy đâu ra?
Thấy viên linh châu này, chỉ sợ Vương Bá Hạnh đã lành ít dữ nhiều. Hắn hàng năm thẩm âm, trên người mang theo một cỗ sát khí, một khi thật sự nổi giận như vậy, toàn bộ đám quỷ loại xung quanh cũng khẽ run rẩy.
Thân Đồ Trượng cũng là miễn cưỡng chống đỡ, thầm nghĩ hai chữ " Diêm vương" này quả không phải là hư danh.
Chỉ có Hứa Tiên con ngươi sâu thẳm, không đáp mà hỏi ngược lại:
- Ngươi có biết nhi tử của ngươi làm cái gì không?
Sở Giang Vương nhìn thẳng vào thân ảnh ám trắng uy nghi đang đứng đường hoàng kia, lại nghĩ " lai giả bất thiện", nói: Truyện được tại
- Sinh nhân (người còn sống) lại tự ý xông vào Âm ti, đã phạm vào tội lớn, lại cướp bóc hồn phách của Địa phủm giết chết quỷ sai, lại càng tội thêm tội, ngươi không sợ mười tám tầng địa ngục sao?
Hứa Tiên nói:
- Ta chỉ sợ không nuốt trôi được cục tức trong lòng ta.
Sở Giang Vương thân dù sao cũng nhiều năm đứng trên địa vị cao, rất nhanh đã ổn định tâm thần, cho dù là địa tiên đi tới Minh phủ này, cũng phải đền tội nhận tội, liền không muốn nhiều lời, trước tiên phải bắt giữ lại, rồi từ từ thẩm vấn.
- Bắt hết bọn chúng lại!
Khóe miệng Hứa Tiên nhếch một nụ cười lạnh, quả nhiên là diễn thật hay, hai bên thù sơn cự quỷ đã xông tới, chợt bị hai ngọn lửa màu vàng đốt thành hai con quỷ lửa khổng lồ. Cự quỷ kêu thảm hóa thành bụi bay, Thân Đồ Trượng há miệng khẽ hút, hấp thu hết toàn bộ vào trong bụng.
Sở Giang Vương cau mày nói:
- Thái Dương chân hỏa!
Cái đó tượng trưng cho ngọn lửa cực dương cực vọng trong thiên địa, có thể khắc chế âm quỷ một cách kinh hoàng. Nhưng ở thế giới này cũng không có linh lực, ngược lại là âm cực thắng. Sở Giang Vương lui về phía sau, một bên ném ra một viên ngự linh châu, xuất ra vô số âm binh, giống như biển gầm, đánh về phía hai người trên sơn đạo.
Âm phủ không giống với dương thế, không có linh lực cho Hứa Tiên cộng minh, nếu chỉ bằng linh lực của bản thân, dù có mạnh tới mấy cũng bị dìm trong biển quỷ này. Cho dù là Bạch Tố Trinh ở đây cũng chỉ có thể tìm cách thoát thân, cũng không thể nào giết chết hết âm binh.
Âm binh, chính là chiến lực mạnh nhất trong tay Diêm La.
Song thân thể Thân Đồ Trượng bỗng nhiên trương lên, một trượng, ba trượng, bảy trượng, mười trượng…
Hứa Tiên ôm lấy Tiểu Thiên xinh đẹp nhảy lên vai Thân Đồ Trượng, nhìn xuống dưới, lại thấy âm binh như nước thủy triều, đông như kiến xông tới.
Sở Giang Vương cười lạnh, thật là ngu xuẩn. Thay đổi hình thể cũng không thể tăng được đạo hạnh của bản thân, ngược lại sẽ là chông chất sơ hở. Quả nhiên, âm binh vứt bỏ binh khí trong tay, rối rít trèo lên thân bình Thân Đồ Trượng, tham lam cắn xé, giống như vô số con muỗi đang lao tới cắn xé.
Hứa Tiên cau mày, địa phủ thế nhưng lại luyện chế ra nhiêu âm binh tới như vậy, thế thì nào khác gì với kẻ tu hành tà đạo, cũng là lấy linh hồn làm tế, không chút nào sợ hãi đám âm binh số lượng dày đặc này chút nào.
Thân Đồ Trượng giờ phút này đã thành cự nhân cao tới gần trăm mét, chả cảm thấy toàn thân đau đớn, tựa như vạn con kiến cắn, hét to một tiếng, khẽ thở ra một hơi, mãnh liệt hút vào.
Một trận cuồng phong phun ra từ trong miệng Thân Đồ Trượng, một ngụm lớn đen nhánh giống như một cái động đen ngòm có vô hạn hấp lực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...