Mị Nương cùng Thải Nhân lớn tiếng kinh hô, nhịn không được muốn lui về phía sau, bỗng nhiên con chuột tinh kia kinh hô, miệng mũi chảy máu, thân thể co quắp vài cái.
Tiểu Thiến cầm lấy cây trâm, bổ mạnh vào người rơm đang cầm, lại nói:
- Tiếp tục.
Mị Nương cùng Thải Nhân có chút bội phục liếc nhìn nàng một cái, chuyên tâm thi pháp, Tiểu Thiến nhìn quét qua toàn trường, không ngừng ra lệnh cho Mị Nương cùng Thải Nhân khống chế phương hướng dây leo sinh trưởng, ở kia một ít, ở chỗ khác một ít. Ưu tiên cuốn lấy những con yêu quái, mặc khác cũng để phòng ngừa. Lại cầm ra bốn người giấy, hóa thành binh tướng, thủ vệ ở một bên, mới xem như không có sơ hở tý nào.
Làm cho nàng kinh ngạc là, hai nữ nhân chấp hành mệnh lệnh của mình rất hoàn mỹ, thầm nghĩ: tu thành hóa thành hình người, trí tuệ cũng cao hơn chút ít. Kỳ thật. Chuyện này cũng quan hệ tới tình cách ngoan ngoãn của các nàng. Ngẫu nhiên có mấy con cá lọt lưới, muốn tiến lên, đều trước bị thủ vệ ngăn trở, sau đó bị Tiểu Thiến thi pháp đóng đinh. Đóng đinh mấy cái, ngăn cản được hơn mười con yêu thú.
Tiểu Thiến thở ra một hơi, cũng phân tâm nhìn qua động huyệt, thầm nghĩ: tướng công, cố lên.
Trong thạch động, tiếng nổ "Rầm rầm rầm oanh" không ngừng, Hứa Tiên không ngừng tích súc đánh ra một quyền, lại súc khí, cứ như vậy, từng quyền từng quyền đánh lên người Kim Lũ Pháp Vương, Kim Lũ Pháp Vương bị Nhiếp Hồn Kính cùng Định Thân Phù khống chế. Hiện tại chưa có ra tay, bị nện vào trong nham thạch thật sâu, ngực đã hoàn toàn sụp đổ, phun máu ra giống như không cần tiền, nhưng vẫn chưa chết.
Bỗng nhiên Tiểu Thanh nói:
- Định Thân Phù sắp dùng hết rồi.
Hứa Tiên vẫn một mực tính toán số lượng Định Thân Phù, hơn nữa linh lực trong Nhiếp Hồn Kính cũng sắp bị hao hết, còn có thể sử dụng thêm lần. Nhân tiện nói:
- Dụng độc.
Nhiếp Hồn Kính lơ lửng giữa không trung, bắn ra đạo quang mang cuối cùng.
Tiểu Thanh dán hết tấm Định Thân Phù cuối cùng, đem tay đưa lên môi, dùng sức thổi, một đạo sương mù màu xanh lá, đã rơi xuống người của Kim Lũ Pháp Vương, nham thạch bốn phía bị sương mù này thổi quét qua, lập tức mềm hoá và sụp đổ, Kim Lũ Pháp Vương giống như không bị ảnh hưởng gì.
Tiểu Thanh đem nọc độc tích góp lâu nay thả ra, cảm giác có chút choáng váng đầu.
Hứa Tiên lại quát một tiếng "Đấu", khí lực toàn thân cháy lên, chạy nước rút, thành bại chính là hành động lần này. Nhưng rất nhanh, nắm đấm màu vàng đánh vào ngực của Kim Lũ Pháp Vương, nhưng còn lần này, không còn cảm giác cứng rắn truyền tới. Ngược lại rất mềm mại, mặc dù nọc độc của Tiểu Thanh không thể độc chết Kim Lũ Pháp Vương, nhưng lại ăn mòn thân thể của hắn, giảm phòng ngực của hắn xuống.
Bị ngăn cản một chút, nắm đấm đụng vào người của Kim Lũ Pháp Vương, kim linh chi lực ngưng tụ tới cực điểm bộc phát ra ngoài, đang tàn sát bừa bãi trên người của Kim Lũ Pháp Vương, giống như có vô số đao thép, quấy toái tất cả. Kim Lương Pháp Vương kêu lên một tiếng thảm thiết, dùng ánh mắt oán độc nhìn qua Hứa Tiên, quá biệt khuất.
Hứa Tiên giẫm vách tường, nhảy lùi trở lại bên cạnh Tiểu Thanh, đưa nắm đấm lên, có một viên nội đan trong tay. Thấy ngực của Kim Lũ Pháp Vương xuất hiện một cái động. Có chất lỏng màu xanh lá phun ra. Kim Lũ Pháp Vương cường hãn, nhưng từ đầu tới cuối bị trúng chiêu củ Nhiếp Hồn Kính, từ đầu tới đuôi, không thể ra một chiêu nào.
Hứa Tiên thầm nghĩ thật may mắn, viên nội đan trong tay lớn chằng nắm đấm, chính là nội đan Kim Lũ Pháp Vương tu hành ngàn năm, hơn nữa còn là kim hệ khó tu luyện nhất, hơn nữa hắn còn là sơn thần của Phượng Hoàng Sơn, lực phòng ngự cường hãn tới mức bọn họ không cách nào phá hủy được, nếu như chiến đấu bình thường, bọn họ đã chạy chối chết rồi, nhưng vẫn không chạy thoát. Cũng nhờ phế đi pháp bảo thành danh của hắn đi, lại dùng Nhiếp Hồn Kính nhiếp hồn của hắn, mới có thể thủ thắng.
Chiến đấu đã kết thúc, qua một lúc, Hứa Tiên cảm thấy toàn thân bủn rủn, chiến đấu tần suất cao, Hứa Tiên hai lần dùng bí quyết chữ Đấu, cho dù hắn có thân thể cường hãn, cũng có cảm giác sức lực bị rút sạch.
Tiểu Thanh hô to:
- Coi chừng!
Hứa Tiên cảm thấy có gió thổi, thì ra Kim Lũ Pháp Vương đã hóa thành con rết màu vàng. Phun ra một cây răng giống như đại đao đâm thẳng vào người Hứa Tiên.
Tiểu Thanh vừa rồi chỉ là phụ công, cho nên bảo toàn nhiều lực lượng. Nhưng khi thấy con rết khổng lồ này, bản năng cảm thấy sợ hãi, sợ hãi trong đó, tuyệt đối không phải con rết ở ngoài thành Hàng Châu có thể so sánh, mà toàn thân của nàng run rẩy, đây là thiên địch của nàng.
Hứa Tiên vào lúc này, toàn thân mềm yếu, ngay cả Kim Thân cũng không vận ra, cho nên không tránh khỏi một kích trước khi chết của nó, chỉ có thể cầu nguyện cho thân thể của mình đủ cường hãn. Suy nghĩ như thế, nhưng bị đẩy mạnh ra sau, kinh ngạc quay đầu lại, đã thấy Tiểu Thanh chặn ngang cây răng nanh này. Lại mang theo một tia vui mừng.
- Thanh nhi!
Hứa Tiên đau khổ hét lên một tiếng, tròn mắt nhìn.
Bản thân Kim Lũ Pháp Vương bị trọng thương, nội đan cũng bị đoạt đi. Cho nên oán niệm thật sâu đánh ra một kích này, sau đó nằm rạp trên mặt đất, chậm rãi co lại thành con rết dài hai thước.
Hứa Tiên ôm Tiểu Thanh vào trong ngực, đã thấy bụng của nàng có máu tươi phun ra, lưu lại miệng vết thương thật sâu. Hứa Tiên dốc sức liều mạng triệu tập linh lực muốn chữa thương cho nàng, nhưng linh lực toàn thân của hắn bị tiêu hao hết rồi. Cho nên không dùng được. Cảm thấy hô hấp của nàng yếu ớt. Liều lĩnh lại dùng bí quyết chữ Đấu thêm lần nữa, chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, tuôn ra một cổ máu tươi, nhưng rốt cục cũng triệu tập được chút ít linh lực, giống như muối bỏ biển, Hứa Tiên đỏ mắt nói:
- Đấu.
Cảm thấy đáy lòng như bị xoắn nát, muốn nghiền ép ra một chút linh lực.
Tiểu Thiến nghe tiếng mang theo Mị Nương cùng Thải Nhân đuổi vào, vừa nhìn đã hiểu hơn phân nửa. Hứa Tiên còn muốn dùng bí quyết chữ Đấu lần thứ ba, Tiểu Thanh lay ống tay áo của hắn, dùng yếu ớt thanh âm nói:
- Đừng.
Tiểu Thiến vội vàng lệnh cho Mị Nương, Thải Nhân dùng mộc linh chi lực chữa thương cho Tiểu Thanh.
Màu xanh nhạt của mộc linh chi lực tiến vào vết thương của Tiểu Thanh, hình thành một tầng quang màng, máu chảy đã ngừng lại. Trong ngũ hành chi lực, mộc linh chi lực do Thanh Long nắm giữ, chưởng quản sinh mệnh, cho dù vết thương bên hông của Tiểu Thanh kinh khủng, cũng dùng mắt thường thấy nó kép lại, nhưng sau khi nàng có được công pháp tu luyện của Long tộc, sinh mệnh lực của bản thân được tăng cường. Không bao lâu vết thương của Tiểu Thanh đã hoàn hảo như lúc ban đầu, không còn nửa điểm thương tổn.
Hứa Tiên lau máu đen cho nàng. Lúc này mới buông lỏng một hơi, sắc mặt tái xanh. Quần ào bên hồng bị nghiền nát, cho nên vòng eo tinh tế hiện ra, Tiểu Thanh bị hắn vuốt ve trước mặt nhiều người, trên mặt đỏ ửng. Muốn đứng lên tránh khỏi tay của hắn, lại bị hắn ôm vào trong ngực, hồi lâu sau mới buông ra.
Tiểu Thanh kinh ngạc nói:
- Ngươi khóc?
Thấy khóe mắt của hắn óng ánh.
Hứa Tiên cũng không tránh kiêng kị, ngược lại cười nói:
- Nữ nhân của mình vì mình mà bị thương, không khóc không tính là nam nhân.
Nụ cười tràn đầy vui vẻ.
Tiểu Thanh cực kỳ lúng túng. Nói:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta chỉ sợ mình không thể bàn giao với tỷ tỷ thôi!
Tim đập nhanh không dứt. Không phải vì chính mình, vừa rồi quá đau đớn a. Nhưng giờ phút này được đền bù gấp bội, Tiểu Thiến thở dài nói:
- Quả nhiên là biển thủ.
Hứa Tiên nói:
- Không có việc gì là tốt rồi! Biểu hiện của Tiểu Thiến lúc này rất tốt.
Lại nhìn qua Mị Nương cùng Thải Nhân đang ngoan ngoãn quỳ ở một ben, vươn tay sờ sờ đầu của các nàng, nói:
- Các ngươi cũng không tệ, vừa rồi đa tạ các ngươi.
Mị Nương cùng Thải Nhân nhìn nhau cười cười, bình thường còn không biết là, nhưng lúc này rất nhu thuận. Các nàng một trái một phải. Xuất hiện hai má lúm đồng tiền.
Hứa Tiên cầm nội đan của Kim Lũ Pháp Vương ra, cười nói:
- Thời điểm chia của tới rồi, Tiểu Thiến, ngươi tới trước.
Tiểu Thiến đương nhiên cười nói, đối với nội đan này khẽ hấp một cái, linh khí như cát mịn tuôn ra ngoài, dũng mãnh tiến vào trong miệng của nàng, sau đó cũng lấy được tám trăm dặm Phượng Hoàng Sơn này, mở rộng thế lực của mình. Bỗng nhiên nàng có cảm giác thân thể của mình trở nên rất rõ ràng.
Nội đan còn thừa lại hơn phân nửa, Hứa Tiên nói:
- Tới ngươi rồi Thanh nhi.
Tiểu Thanh cũng hấp một cái, nhưng chỉ hút phần "Độc" của con rết mà thôi. Còn lại hơn phân nửa, hoàn toàn biến thành màu vàng, Mị Nương Thải Nhân đều là Mộc hệ, cho nên không thể hấp thu kim linh chi lực.
Chúng nữ đều nhìn về phía Hứa Tiên, Hứa Tiên cũng không có hút, mà chỉ nói:
- Ta muốn cho kim điêu đưa đi tặng Thanh Loan.
Thanh Loan là kiếm tu, cần một khỏa nội đan, mà khỏa nội đan có kim linh chi lực là thích hợp nhất.
Hơn nữa Hứa Tiên vừa hút kim linh chi khí của Kim Luân xong, còn chưa tiêu hóa xong.
Nếu bây giờ hút khỏa nội đan này, chắc chắn khóc không ra nước mắt, đại khái sẽ làm"Đình tinh" thậm chí dẫn "Thiên kiếp", mà độ thiên kiếp vô cùng hung hiểm a. Hắn không có nắm chắc bao nhiêu phần, cho nên cần phải chuẩn bị thời gian ngắn mới được.
Hứa Tiên tiến lên, cầm con rết màu vàng dài hơn hai thước, trước ngực con rết có một cái động, toàn thân giống như làm từ vàng mà thành. Cho dù có bóp cũng không nát được. Trong lòng biết con rết đã tu hành thân thể tới mức vô cùng cường hãn.
Tiểu Thanh chán ghét nói:
- Còn cần thứ này làm cái gì?
Hứa Tiên cười nói:
- Đương nhiên ta có chỗ hữu dụng rồi.
Thân thể của con rết này cũng ẩn chứa kim linh chi khí, còn tốt hơn cả trong mạch khoáng nhiều, nhưng nếu dùng để đúc kiếm, thì không gì tốt hơn. Chính mình đưa cho Thanh Loan một thanh Đãi Thư Kiếm, là danh kiếm nhất đẳng, nhưng chất liệu õỗ đào thích hợp với thi pháp hơn chém giết, cho nên với kiếm tiên, thanh kiếm bằng kim loại quan trọng hơn nhiều. Không bằng thỉnh Yến Xích Hà dùng xác của con rết này, luyện thành một thanh kiếm, vừa vặn phối hợp tốt với khỏa nội đan kia.
Hứa Tiên đợi cho thân thể khôi phục lại chút ít, chỉ cảm thấy thân thể cũng chịu một ít tổn thương, liền dụng công đức khôi phục, cầm ngọc bài lại nhớ ra, vì sao vừa rồi mình không dùng công đức để chữa thương cho Tiểu Thanh nhỉ? Mà ngu ngốc đi dùng bí quyết chữ Đấu. Lúc ấy tâm tình của hắn gấp tới cực điểm, hoàn toàn không có tỉnh táo như ngày thường.
Cho nên nhìn về phía Tiểu Thanh. Trong nội tâm còn có chút may mắn, Tiểu Thanh đang mặc trường bào rộng thùng thình của Hứa Tiên, không dám nhìn thẳng vào hắn, còn đang suy nghĩ lời của Tiểu Thiến, "Biển thủ" công việc.
Tiểu Thiến mang theo Mị Nương cùng Thải Nhân thu phục một đám thủ hạ tiểu yêu của Kim Lũ Pháp Vương, tiểu yêu thú tính tình đơn giản, cũng không có khái niệm trung thành, ai mạnh thì theo người đó, hò hét nhốn nháo bái Hắc Sơn Đại Vương.
Thời điểm sắp chia tay, Hứa Tiên cũng ước hẹn thời gian gặp mặt nhau. Miễn cho nàng ngồi đợi vô công. Tiểu Thiến đi lên nói nhỏ vào tai của hắn:
- Đến lúc đó ta tu luyện thật tốt, tướng công nhất định phải tới a.
Chỉ cần hoàn toàn tiếp nhận Phượng Hoàng Sơn, nàng có thể ngưng tụ thân hình một cách hoàn mỹ.
Hứa Tiên sững sờ, còn muốn nói gì đó, Tiểu Thiến giống như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, chỉ nói:
- Ngươi một... gần... Đủ.
Tràng cảnh lúc này rất náo động, nàng càng muốn ở cùng một chỗ với hắn. nguồn TruyenFull.vn
- Đến lúc đó phải ở trong núi với Thiến nhi vài ngày đấy.
Hứa Tiên gật đầu ứng. Hôn nhẹ lên môi của nàng, tính toán từ biệt. Hứa Tiên cưỡi mây bay đi, quay đầu nhìn lại. Tiểu Thiến vẫn si ngốc đứng trên vách núi, bên người còn có hai con thỏ yêu đang khoát tay, nói:
- Hứa đại tiên, gặp lại.
Hứa Tiên lảo đảo. Đã thấy dường như Tiểu Thiến đang trách cứ các nàng, các nàng lập tức cúi đầu xuống. Trong nội tâm không khỏi mỉm cười: có các nàng cùng ngươi, ngươi không còn cô đơn đâu.
Trở lại trong phủ, Vân Yên đang đưa mắt trông mong, kinh ngạc nhìn thấy Hứa Tiên cùng Tiểu Thanh, nói:
- Các ngươi làm cái gì?
Hứa Tiên không có mặc áo ngoài, Tiểu Thanh đang mặc quần áo của Hứa Tiên, quần áo bên trong bị nghiền nát, thoạt nhìn vô cùng đáng nghi.
Tiểu Thanh đỏ mặt vội vàng rời đi, Hứa Tiên cười cười, nhìn Vân Yên nói:
- Ngươi tu hành như thế nào rồi?
Vân Yên nói:
- Không sai biệt lắm, đại khái còn cần khoảng mấy ngày.
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Chẳng phải mấy ngày trước, ngươi cũng nói cần mấy ngày sao?
Vân Yên nhìn chung quanh, nói:
- Ah, ta, ta sẽ cố gắng ah!
Hứa Tiên không nói hai lời. Đặt nàng lên đùi, hung hăng đánh vài cái vào mông, Vân Yên rên rỉ cầu khẩn vài tiếng, cuối cùng ngẩng đầu lên, gương mặt đỏ ửng, ánh mắt như nước, nói:
- Phu quân ưa thích, như thế này sao?
Thời điểm nàng ở trên thuyền hoa, cũng nghe qua nam nhân có yêu thích kỳ quái. Nhưng nếu đây là phu quân âu yếm mình, lại tới trình độ này, ngược lại cũng không phải là không thể tiếp nhận được a.
Tiếng nói uyển chuyển của nàng, làm cho nội tâm Hứa Tiên nóng lên, lời vừa nói ra. Càng làm cho hắn bị kích thích, bộ vị kia có biến hóa, ôm nàng đi vào thư phòng, Vân Yên kinh ngạc, thư phòng?
Vào lúc này đã hoàn hôn, trong thư phòng vẫn còn sáng, Hứa Tiên ngồi trước bàn sách, nhìn ngắm ánh tà dương qua cửa sổ, trên mặt của Vân Yên bị nhuộm hồng. Vân Yên biết ý, không khỏi cầu xin:
- Phu quân, ở đây không tốt lắm!
Nàng xuất thân từ con cái quan lại, trải qua giáo dục chính thông, mặc dù lưu lạc phong trần, gặp nhiều biến cố, bản tâm chưa từng cải biến. Đêm dài người tĩnh, đóng chặt cửa lại, đối diện là phu quân của mình. Tự nhiên tận tâm hầu hạ, nhưng thời điểm này, vẫn còn sớm a.
Hứa Tiên biết nàng khó xử. Cũng không muốn làm nàng không thích, liền vỗ vỗ gò má của nàng, cười nói:
- Vậy thì chờ ta viết thư xong, trở về phòng rồi nói sau!
Liền cầm giấy và bút mực. Bắt đầu viết thư. Vân Yên cắn cắn bờ môi. Sau đó cúi người xuống, chui xuống gầm bàn.
Hứa Tiên sững sờ, buông bút dựa vào ghế, vuốt ve nàng, nói:
- Không cần như vậy.
Vân Yên ngẩng đầu lên. Nở nụ cười thật tươi, trong đôi môi ướt át là hàm răng trắng đều, nói:
- Chỉ cần phu quân ưa thích là được.
Hoàng hôn bên ngoài cửa sổ đã biến mất, lo sợ Tiểu Thanh xông vào ngay lúc này, Vân Yên đang đề cao cảnh giác, thân thể run nhè nhẹ. Hứa Tiên khẽ vuốt gò má của nàng, nàng mới bình tĩnh một ít, cũng may Tiểu Thanh không có đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...