Ngẫm lại đã có nhiều ngày không thấy Tiểu Thiến, sau khi hắn về Hàng Châu, đã đáp ứng đi thăm nàng, nhưng ngay từ đầu là chuẩn bị đại hôn, sau đại hôn, lại bế quan một đoạn thời gian, thật xin lỗi nàng.
Những ngày này hắn đã đem mây vàng tích súc ra một khối. Miễn cưỡng có thể tái người phi hành, liền nghĩ đến trong núi nhìn xem nàng, gồm sao Kim thắp sáng. Hứa Tiên một phất ống tay áo. Hiện ra một khối mây vàng, có bàn đá mặt bàn đại hắn đang muốn đáp mây bay mà đi.
- Này! Hứa Tiên, ngươi đi đâu đó?
Hứa Tiên quay đầu lại, chỉ thấy Tiểu Thanh đi tới. Cũng không vội rời đi, cười nói:
- Ngươi nên gọi tỷ phu mới đúng.
Tiểu Thanh vung quyền, nói:
- Ngươi đừng mơ tưởng.
- Vậy gọi là quan nhân?
Hắn nhớ rõ trong lời kịch, Tiểu Thanh thường gọi Hứa Tiên như thế, nhưng trong đó, không có nửa điểm cảm xúc hay tình ý. Nhưng hôm nay do hắn nói ra, giống như đùa giỡn.
Sắc mặt Tiểu Thanh đỏ lên, càng để ý, vốn những ngày này không thấy còn có chút nhớ mong, cũng có chút oán hận, mạnh mẽ đánh ra một quyền về phía hắn. Lại bị Hứa Tiên nắm trong tay. Lại đá ra một cước cũng giống như vậyngược lại đem nhược điểm lớn nhất của mình vào trong tay của hắn.
Tiểu Thanh cố nhiên cũng có nửa khối công pháp tu luyện của Long tộc, nhưng nàng không có tích lũy thâm hậu như Bạch Tố Trinh, ngược lại bởi vì nuốt nội đan nên tiêu hóa chưa xong, tác dụng của nó không lớn lắm.
Vốn nàng mạnh hơn Hứa Tiên, nhưng bất đắc dĩ dụng công đức ăn gian, hiệu quả quá mức rõ ràng, Hứa Tiên khôn chút tiếc rẽ, dùng mười vạn công đức bác đấu cận thân với Tiểu Thanh, lúc này bắt lấy giày thêu màu xanh dưới chân đẹp của Tiểu Thanh, Tiểu Thanh nhỏ nhắn khả nhân không thể làm gì được, nàng muốn giãy dụa thoát ra, hắn lại dùng Ngũ Lôi Thuật quát:
- Mau mau đầu hàng.
Toàn thân Tiểu Thanh chấn động, oán hận nhìn qua Hứa Tiên, trong mắt đã có một tia xấu hổ và sợ hãi, nhược điểm trong tay hắn, nhưng cắn răng không đầu hàng. Hứa Tiên đương nhiên tiến thêm một bước, trên tay bắt lấy bàn chân mềm mại không xương, thật sự là không tệ, Tiểu Thanh loạng choạng, một chân không thể giữ thăng bằng, cho nên ngã ngược ra sau, Hứa Tiên tiến lên đỡ lấy, đem nàng dựa vào cánh tay của mình.
Tư thái của Tiểu Thanh rất mập mờ, lại xấu hổ quát:
- Còn không buông tay.
Hứa Tiên bắt đầu vuốt ve eo thon của nàng. Hắn cảm giác mình sau đêm tân hồn, dục tính đã tăng lên không ít, ôm lấy thân hình yểu điệu đáng yêu của Tiểu Thanh, cho nên không bình tĩnh như lúc trước.
Tiểu Thanh nói:
-Lần trước ngươi đã đáp ứng ta không được dùng công đức ăn gian, cho ngươi ăn độc.
Hứa Tiên nháy mắt với nàng mấy cái, cười nói: Nguồn tại http://
- Ta đây sẽ tới thử độc.
Nhìn sang đôi môi đỏ mọng của nàng lúc này, muốn ăn độc của nàng, nhưng Tiểu Thanh lại sợ hãi, nói:
- Ngươi trước buông ra, a....
Chuyện bị hắn xâm phạm không phải một hai lần, thậm chí tâm lý đã có thói quen. Nhưng lần này càng đáng hận hơn, chân ngọc nằm trong tay của hắn, còn vuốt vuốt không thôi. Lần này cao thấp giáp công, làm toàn thân của nàng vô lực, chập choạng ngứa khó nhịn. Xụi lơ nằm trong ngực của Hứa Tiên. Chỉ có đôi môi đỏ mọng bị hắn hôn, ngay cả lời cầu xin tha thứ cũng không thể nói, đành phải dốc sức liều mạng tiết nọc độc ra.
Hứa Tiên vừa hôn lưỡi, vừa thưởng thức thần sắc oán hận của nàng lúc này. Chỉ cảm thấy nước miếng của náng biến thành ngọt ngào, trong lòng biết vào lúc này dính độc không phải chuyện đùa, âm thầm vận chuyển Thủy tinh tới mức tận cùng, thủy linh chi lực cũng có thể giải độc. Hơn nữa thể chất bản năng tăng lên, cho nên chất độc không có bao nhiêu hiệu quả với hắn. Nếu thật sự có hiệu quả, có hại chịu thiệt sợ rằng chính là Tiểu Thanh a!
Thời điểm rời môi, bàn tay như ngọc của Tiểu Thanh đập lên vai của Hứa Tiên, thân thể vẫn còn mềm nhũn. Hứa Tiên cười nói:
- Còn phải tiếp tục tu hành mới được ah!
Tiểu Thanh oán hận liếc nhìn hắn, nói:
- Ta chỉ không nở thôi.
Há miệng thổi qua hòn non bộ bên cạnh.
Hòn non bộ không chút sứt mẻ, Hứa Tiên phất ống tay áo. Mang theo một cơn gió màu xanh lá, đã thấy hòn non bộ sụp đổ, bản thân chất liệu đã bị phá hư.
Biết rõ nàng vẫn còn hạ khẩu lưu tình, không thôi động chất độc lên mạnh nhất, nếu không mình chưa chắc cầm cự được.
Sờ sờ đôi má trơn bóng của Tiểu Thanh, xoa bóp cằm của nàng, nói:
- Ngươi a, mạnh miệng nhưng mềm lòng.
Trên mặt còn mang theo thần sắc sủng nịch và triều mến, trong nội tâm Tiểu Thanh vừa xấu hổ vừa vui vẻ, mạnh mẽ đẩy hắn ra, nói:
- Tâm của bổn cô nương rất cứng rắn, về sau nếu còn dám chiếm tiện nghi, xem ta không hạ độc chết ngươi sao.
Nói xong xông Hứa Tiên phất phất nắm đấm, xấu hổ tim đập bộ dáng, thật là không có nhiều lực uy hiếp.
Hứa Tiên nói:
- Tốt, Thanh nhi, ta đi ra ngoài mấy ngày. Ngươi ở nhà chiếu cố Vân Yên một chút, đạo hạnh của nàng còn thấp, ngươi phải trông chừng nhiều.
Tiểu Thanh ôm cánh tay, nói:
- Ta mới không thèm.
Hứa Tiên cũng đã phất phất tay, đáp mây bay mà đi. Tiểu Thanh nhún chân, do dự một chút, vẫn đi vào tĩnh thất của Vân Yên.
Tốc độ mây vàng rất nhanh, Hứa Tiên đằng vân giá vũ. Cũng không qua bao lâu đã dừng lại. Ở bên trong, đứng trên trời, đã nhìn thấy một thân ảnh đang đứng trên đỉnh ngọn núi cao, gió núi phần phật, thân ảnh kia có chút cô tịch. Trong nội tâm Hứa Tiên đau xót, biết rõ những ngày này, nàng mỗi ngày đều đứng nơi đây chờ đợi, chỉ vì trông mong được nhìn thấy mình tới.
Tiểu Thiến nhìn bầu trời không có vật gì. Trên mặt mang theo thần sắc thất vọng, tướng công tân hôn có người mới, nhưng cũng phải bỏ chút thời gian ra tới thăm mình chứ! Thẳng đến khi trông thấy mây vàng, trên mặt xuất hiện thần sắc vui mừng. Đợi cho Hứa Tiên hạ xuống bên cạnh nàng. Nàng đã không còn quan tâm, nhào vào trong lòng của hắn.
Hứa Tiên vỗ vỗ lưng của nàng, nói:
- Để cho ngươi sốt ruột, chờ đợi thêm nữa sẽ biến thành hòn vọng phu đấy.
Lần sau nhất định phải hẹn thời gian. Bộ dáng này của nàng khiến cho hắn đau lòng.
Tiểu Thiến lại nói:
- Ta nguyện ý biến thành hòn vọng phu chờ tướng công.
Nhìn dây thắt lưng của nàng hơi rộng, cũng biết vì chờ hắn mà nàng tiều tụy.
Hứa Tiên cúi đầu tòm bờ môi có chút tái ngọt của nàng, tinh tế hôn sâu, tay cũng vuốt ve tấm lưng linh thể của nàng, không biết đã bao lâu rồi, loại cảm giác được người mình yêu thương trìu mến, lại làm cho mỗi tấc da thịt của nàng run lên.
Sau khi rời môi, Tiểu Thiến cười nói:
- Miệng tướng công rất ngọt!
Hứa Tiên khẽ giật mình, không biết nên giải thích thế nào, Tiểu Thiến lại cười nói:
- Là hương vị của Tiểu Thanh cô nương kia a! Ta biết ngay, nàng trốn không thoát bàn tay của tướng công mà.
Thấy thần sắc xấu hổ của Hứa Tiên.
- Không có sao đâu, đã không ngại. Ân. Là thực sự không ngại, chỉ cần tướng công ở bên cạnh ta là được rồi.
Cười khẽ một tiếng.
- Tướng công đúng là kỳ quái a, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là bình thường. Làm gì có người nào xấu hổ như ngươi.
Hứa Tiên lại một lần nữa cảm tạ xã hội ngày xưa, kể cho Tiểu Thiến những chuyện gần đây, Tiểu Thiến mới biết được Hứa Tiên ngày này đều tu luyện, sờ sờ đôi má của hắn, nói:
- Tướng công thật đáng thương, vừa mới đại hôn đã chia lìa với tỷ tỷ rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...