Lúc này, một tiếng chiêng vang lên, bắt đầu phát đề.
Khi xem đề mục. Theo lẽ thường thì thì đề mục sẽ tuyển ra trong tứ thư ngũ kinh.
Luận Ngữ là: "Sợ phu nhân nói như vậy". Trung Dung là: "Quân tử không có không như thế"; Mạnh Tử là: "Dùng Dư mà nhìn Phu tử xa xôi". Đề thơ yêu cầu làm một bài thơ thất cú; lần này rất đặc biệt, chỉ có sáu chữ: "Thiên Lâm Nộn Diệp Thủy Tàng".
Trong nội tâm Hứa Tiên khẽ động, hắn nhớ lại tất cả mấy trăm quyển sách mà mình đọc một lần, hạ bút bắt đầu làm bài. Muốn làm ra cái gì tuyệt thế văn chương thì nghĩ cũng đừng nghĩ, nhưng hạ bút thành văn vẫn có thể làm được.
Trần Tri phủ ngồi trên đài chủ khảo, uống Bích Loa Xuân(một loại trà xanh), nhưng trong lòng không yên. Rốt cục đứng dậy, chắp tay nói với chủ khảo ở bên cạnh: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Trương đại nhân, ta đi dò xét một vòng.
Tên Trương đại nhân kia khen một câu:
- Trần đại nhân thật cần cù.
Đối phương có quan hệ với Lương vương rất sâu, lại là quan to một phương. Cũng không phải quan nghèo giống như mình ở kinh thành.
Trần Luân cười lớn một cái, chỉ nói:
- Hoàng mệnh tại thân, chỉ có thể như vậy.
Hắn cũng không phải nghe lệnh gì của hoàng thượng, mà là lệnh của Lương vương.
Trần Tri phủ chậm rãi đi dạo, tản bộ, nhưng nhanh chóng đi tới phòng của Hứa Tiên, giả bộ như lơ đãng nhìn vào trong, nhưng trong lòng lại đang giãy dụa. Không có ai trời sinh là người xấu, hắn đọc sách thánh hiền nửa đời, cũng có hiểu biết. Hôm nay lại đi mưu hại tiền đồ của người khác, hơn nữa người này đã từng cứu mạng thê nhi của mình. Cho nên làm cho hắn do dự. Nhưng đồng dạng. Cũng là vì thê nhi của mình, hắn không thể không làm chuyện trái lương tâm như vậy.
Trong nội tâm tự an ủi mình: chẳng qua là cho một lọ thuốc mà thôi, nếu không có thuốc này, phu nhân ta chưa chắc không sinh được. Hơn nữa ta cũng giúp hắn làm hội trưởng Tam Hoàng Tổ Sư Hội rồi, xem như cả hai không thiếu nợ lẫn nay. Hôm nay, hôm nay cũng không có biện pháp.
Tuy Hứa Tiên trong phòng chưa từng nhìn qua, nhưng cũng có điểm phát giác. Vận linh mục nhìn biểu lộ của Trần Luân, cũng đoán được hơn phân nửa nguyên do, trong nội tâm suy nghĩ:
- Ta chưa từng làm chuyện có lỗi với ngươi, ngươi sợ quyền thế nên làm ra chuyện thế này!
Vào thời khắc chú ý hướng đi của Trần tri phủ. Nhưng cũng biết, nếu Trần Tri phủ một lòng chơi hiểm hắn, hắn chắc chắn thập phần bị động.
Trong trường hợp đó Trần Tri phủ chắp tay sau lưng bước đi dạo một vòng, lại đi địa phương khác, trong nội tâm còn chưa có kế hoạch. Hứa Tiên có chút buông lỏng một hơi, tiếp tục chuyên tâm làm bài. Qua trong chốc lát, lại nghe một tiếng khóc rống lên, nhưng tú tài trong các phòng thi liền quan tâm nhìn qua xem có chuyện gì, lập tức có "Phòng sư" tới đốc xúc chuyên tâm vào cuộc thi.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, Hứa Tiên ra khỏi đại môn của trường thi, mới nghe tú tài nghị luận, thì ra có người dám ăn gian, bị chủ khảo Trần đại nhân phát hiện, đuổi ra khỏi trường thi. Nghe nói là ẩn tàng tài liệu trong cán viết. Các Tú tài đàm tiếu nghị luận.
- Xem như hắn không may. Bị: vĩnh viễn không mướn ngươi.
- Đáng đời, triều đình tuyển sĩ, tài nghệ không bằng người thì cũng bỏ đi, còn dám dùng thủ đoạn như vậy.
Nhìn có chút hả hê, không có giao tình. Thì cũng không có ai đi đồng tình, tất cả mọi người ở nơi đây, đều vì một phần tiền đồ của mình mà cố gắng, tất cả bằng bổn sự. Nếu như có người ăn gian, tương đương với làm tổn hại lợi ích của nhiều người.
Hứa Tiên tiến lên, hỏi:
- Nói người nọ ăn gian, không biết còn có chứng cớ gì không.
Hắn còn cao hơn mọi người một cái đầu, cho nên khi đứng thẳng, giống như hạc giữa bầy gà, làm cho mọi người ghé mắt nhìn lên.
Một tú tài nói rất đương nhiên:
- Đường đường Tri phủ đại nhân, còn có thể oan uổng hắn sao?
Hứa Tiên lắc đầu, Tri phủ đại nhân hôm nay đã có ý muốn oan uổng mình, hôm nay không có ra tay, cũng không có nghĩa hôm sau không ra tay, cách thi Hương chấm dứt còn mấy ngày đấy. Nếu hắn tùy tiện cầm một tờ giấy nhỏ nói là mình ăn gian, mình làm cách nào tranh luận với hắn được đây?
Nên làm cái gì bây giờ? Làm thịt hắn. Nói đùa. Mặc dù tên Tri phủ đại nhân này không phải tốt lành gì. Nhưng cũng không coi là người xấu. Thậm chí nói, dân chúng có thể gặp được quan như thế, đã xem như mệnh tốt. Hắn chỉ khuất phục quyền thế của Lương vương cũng là chuyện bình thường thôi, trong nội dung cốt truyện vốn có, cuối cùng hắn bởi vì Hứa Tiên cùng Lương vương xuất hiện xung đột. Được phu nhân khuyên bảo, từ quan về quê. Lại nói có thể nói cái gì bây giờ? Đừng nói "Giết người", đụng chạm hắn cũng không cần nghĩ.
Hứa Tiên nghĩ tới nghĩ lui. Nghĩ không ra sách lược vẹn toàn. Trần phu nhân tuy là người chính trực. Có thể khích lệ được Trần Tri phủ dừng cương trước bờ vực. Nhưng lúc thi Hương, chủ khảo không thể ra khỏi đại môn trường thi. Chỉ có thể định ra tâm kế, nếu hắn có ác ý, chính mình sẽ động thủ trước, dùng pháp môn ẩn giấu chế phục hắn, chỉ mong hắn có thể dừng cương trước bờ vực, quay đầu là bờ.
Mấy ngày sau đó cũng bình an vô sự, mỗi lần Trần Tri phủ đi tới trước phòng của Hứa Tiên, đều đi một vòng, mỗi một lần đều do dự rời đi. Làm cho Hứa Tiên vừa bực mình vừa buồn cười, thật sự là không có chủ kiến, rốt cuộc ngươi muốn làm người xấu, hay muốn làm người tốt đây? Đưa ra quyết định cũng không được sao, chẳng lẽ bảo ta quyết định đi đối phó ngươi?
Vào ngày mười lăm tháng tám, chính là ngày tết Trung Thu, trăng tròn nhô lên cao. Hứa Tiên ngồi bên cửa sổ nho nhỏ, khó tránh khỏi sinh lòng cảm khái. Đây đã là một đêm cuối cùng rồi, hoàn thành bài thi trên bàn, ngày mai có thể chấm dứt tất cả. Sau đó chờ đợi yết bảng, cũng có thể không còn bao nhiêu chuyện lo lắng, có thể ở cùng Bạch Tố Trinh một đoạn thời gian.
Trần Tri phủ do dự trước phòng của Hứa Tiên hồi lâu, nhưng cuối cùng nhất vẫn không có rời đi, Hứa Tiên thầm than lương tâm của hắn chưa mất, lại không biết Trần Tri phủ không đơn thuần vì hai chữ đơn thuần, càng không muốn lẫn vào trong tranh đấu. Hơn nữa thật sự vu tội cho Hứa Tiên, trở về lại càng không biết nên bàn giao với phu nhân chính trực của mình như thế nào, dấu diếm được ngoại nhân, nhưng không thể nào dấu diếm được nàng.
Trần Tri phủ hôm nay muốn báo cáo kết quả với Lương vương, nghĩ lại nghĩ, thầm thở dài nói:
- Hứa Tiên a Hứa Tiên, ta không thể hại ngươi, cũng không thể tự hại chính mình, lần này chỉ có thể làm cho ngươi thi rớt, xem như có thể bàn giao được rồi. Ngươi lại đợi thêm ba năm sau đi.
Ba năm sau, hắn đã sớm không biết dời đi nơi nào rồi.
Nhưng Hứa Tiên đang hạ bút thành văn. Cũng lâm vào một nguy cơ chính diện khác.
Bỗng nhiên một thân ảnh xuất hiện trước sân, chính là tiểu Thanh, nàng cũng quyết định, muốn phá hư khoa cử của Hứa Tiên, không muốn hắn đi vào kinh thành. Chỉ có thể ở cùng chỗ với tỷ tỷ, còn nữa, chính mình. Đây là cách bảo đảm tốt nhất với các nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...