Phan Ngọc thầm khó chịu trong lòng, nữ tử trước mắt này thoạt nhìn bí hiểm, nhưng đối với Hứa Tiên tựa hồ như cực kỳ ưu ái, thậm chí việc lấy tướng mạo thực sự mà gặp hai người bọn họ tựa hồ như cũng vì một câu nói của Hứa Tiên, nhưng nếu nói rằng Ngư Huyền Cơ đã động phàm tâm, thì Phan Ngọc cũng là người đầu tiên không tin, nhưng nguyên nhân cụ thể thì nàng cũng không rõ ràng lắm.
Chẳng lẽ Hứa Tiên thạt sự có duyên với đạo sĩ? Trong đầu Phan Ngọc chợt bật ra câu hỏi như vậy, lại phì cười, tại sao mình lại tin vào chuyện vớ vẩn như thế.
- Đạo trưởng, đã không còn sớm, hôm này không làm phiền ngài nữa. Vậy còn lễ tuyết đầu mùa?
Phan Ngọc đứng dậy cáo từ, nói ra mục đích của chuyến đi này.
Ngư Huyền Trung lấy ra một phong thư từ trong ống tay áo, nói:
- Có thời gian cứ xem trong thư.
Phan Ngọc nhận lấy phong thư, đáp:
- Đạo trưởng thần cơ khó lường, không biết có thể đoán mệnh một lần cho chúng ta không?
Đã định quên quy định ba quẻ hôm đó.
Ngư Huyền Cơ tựa hồ như đã quên luôn cả quy định chính mình lập ra, tươi cười nói:
- Có gì không thể! Ngài là có tướng đại phú quý, chẳng qua âm khí quá thịnh, sợ rằng tương lai có không ít kiếp số. Cần phải cẩn thận làm việc.
Lời đại phú đại quý có kiếp số thì thầy bói nào cũng nói được, nhưng một câu âm khí quá thịnh lại khiến cho Phan Ngọc chấn động, vừa mỉm cười vừa ngưng thần nhìn Ngư Huyền Cơ trước mặt.
Dưới lớp quần áo thân thể đã được bó buộc lại, nếu đạo nhân trước mặt này có nửa phần dấu hiệu nhìn ra được lai lịch của mình, lập tức sẽ phải giết chết nàng ngay tại chỗ, nhưng nàng lại không nhìn ra chút dấu hiệu nào từ trên khuôn mặt mỉm cười nhàn nhạt đó, chỉ có thể lẳng lặng buông lỏng thân thể, nghĩ rằng mình hơi quá khẩn trương.
Hứa Tiên thích thú hỏi:
- Thế còn ta thì sao?
Ngư Huyền Cơ không thể tùy ý như vừa rồi, mà ngưng thần nhìn vào mắt hắn, muốn nhìn thấu hồn phách hắn qua đôi mắt, khiến cho Hứa Tiên cũng khẩn trương lên.
Hồi lâu sau
- Nhìn không ra!
Ngư Huyền Cơ nói rất rõ ràng, khiến cho hai người không biết nói gì, cứ như vậy một lúc lâu.
Ngư Huyền Cơ lại cười nói:
- Hôm nay ta đã tận hết sức rồi, có thể đợi ngày mai đến xem lại một chút xem.
Phan Ngọc chớp mắt một cái, khẽ nhếch khóe môi, cười nói:
- Hứa huynh, ngày mai ngươi đến xem một chút đi!
Phan Ngọc cùng Ngư Huyền Cơ nhìn nhau, cười cười, tựa hồ như có gì đó ngầm ăn ý.
Hứa Tiên lại cảm thấy lạnh sống lưng, đây là không khí quỷ dị gì vậy? có chuyện gì xảy ra? Là do ta cảm giác sai sao? Quả nhiên, buổi trưa ăn không no sẽ sinh ra ảo giác, Lý Tư Minh chết tiệt, đều là lỗi của ngươi.
Trước khi từ biệt, Hứa Tiên đột nhiên hiếu kỳ hỏi:
- A, Ngư đạo trưởng, có thể hỏi ngài một chuyện không?
- A, chuyện gì?
- Đứa nhỏ thật sự là của lão đầu kia sao?
Hứa Tiên nói xong, cũng cảm thấy mình hơi có gì đó không ổn. Chuyện cá nhân này bị từ chối cũng là đương nhiên, giống như kiếp trước y sinh luạt sư cũng giống thế này phải không?
- Đương nhiên không phải!
Sắc mặt Ngư Huyền Cơ có vẻ rất đương nhiên, không chút giấu diếm tính toán.
Hứa Tiên im lặng, đây là đạo đức nghề nghiệp! Hơn nữa, đừng có lật nhào hết tính toán của mình như thế!
Hắn há hốc miệng, cứng lưỡi nói:
- Cái đó, cái đó…
- Ta đúng là đang lừa gạt y!
Quá trực tiếp, hơn nữa sắc mặt không có chút áy náy nào, phảng phất như là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Ngư Huyền Cơ nói tiếp:
- Muốn là thực thì là thực, muốn là giả thì là giả. Nói vậy Phan công tử có thể hiểu chứ!
Phan Ngọc cười lắc đầu tỏ vẻ không hiểu, "nàng" ở trong đạo quán nho nhỏ này, trước mặt đạo nhân xinh đẹp này, đã phá lệ cười mấy lần.
Hứa Tiên cũng không nói, nếu nói chân tướng cho lão viên ngoại kia, chẳng phải là một màn thảm kịch sao! Hài tử chưa ra đời cũng không còn cơ hội ra đời nữa, tiểu thiếp có lẽ sẽ bị đánh giết, ngay cả viên ngoại, trong cơn tức giận như thế cũng khó nói được kết quả. Nói dối mang đến hạnh phúc, và nói thật mang đến bất hạnh, rốt cuộc cái nào mới là điều trân quý?
Dọc đường đi vẫn là mảnh rừng trúc đó, chẳng qua lần này Hứa Tiên kinh ngạc phát hiện ra nào có rừng trúc gì, chỉ có một bụi trúc nho nhỏ trong sân, đan xen vào nhau đem lại một cảm giác không thấy bến bờ, lần này chỉ đi trong chốc lát, đi qua một căn chòi nghỉ, một hòn giả sơn đã ra đến đại môn, ra ngoài đạo quán. Quay đầu nhìn lại, quả nhiên chỉ là một đạo quán nho nhỏ.
Trong đạo quán, Phan Ngọc nhìn khói xanh lượn lờ trong lư hương, lâm vào trầm tư.
- Sư phụ, Hứa Tiên vừa rồi kia thật là dọa người, Phan Ngọc cũng thật đẹp! Nhưng vẫn kém sư phụ nhiều!
Tiểu cô nương vỗ vỗ bộ ngực nhỏ nhắn của mình, có vẻ trong lòng vẫn sợ hãi, vừa rồi trong rừng trúc, một cỗ ba động nóng bỏng cơ hồ khiến nàng không tự chủ được nữa mà hiện nguyên hình.
Ngư Huyền Cơ vỗ vỗ nhẹ lên đầu tiểu cô nương, cười nói:
- Còn nhỏ xíu mà đã biết học nịnh hót rồi, hôm nay công khóa xong chưa? Hơn nữa, ta đã nói bao nhiêu làn, ta không phải sư phụ của ngươi, trong pháp môn của chúng ta người không có cơ duyên không thể tu tập, ta chỉ là người dẫn đường của ngươi mà thôi.
Duẩn Nhi lắc lắc đầu:
- Duẩn Nhi không tu theo pháp môn gì, Duẩn Nhi muốn gọi người là sư phụ! Hơn nữa, hiện giờ Duẩn Nhi cũng có tới mấy trăm năm tuổi thọ rồi, tại sao còn bị nói là nhỏ tuổi?
Trong lòng nàng biết vị sư phụ thiên cơ tường tận thông tuệ tuyệt luân này thật là tốt, chỉ có bệnh lớn nhất là thích dạy người. Nhưng ngược lại, được nàng xem là đồ đệ cũng ít lại càng ít.
Ngư Huyền Cơ khẽ mỉm cười không đuổi nàng đi, còn dặn dò:
- Hai người kia cũng không phải tục nhân, không nên trêu chọc. Số mệnh của Phan Ngọc cực kỳ lạ, chỉ là trên người nàng tựa như có bảo vật gì đó che lấp, ta cũng chỉ có thể nhìn ra được một hai phần mười, còn Hứa Tiên kia….
Nói được một nửa, lại có vẻ tư duye:
- Nếu như ta đoán không lầm, thì chắc là sư thúc của ngươi…
- A!
Duẩn Nhi che miệng nói:
- Hắn chính là người có đại cơ duyên mà sư phụ nói sao? nguồn TruyenFull.vn
- Ta cũng không dám chắc chắn.
Ngư Huyền Cơ khe khẽ lắc đầu.
Duẩn Nhi theo nàng nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy nàng lộ ra thần sắc khó hiểu như thế, không khỏi hỏi:
- Ngay cả sư phụ cũng không thể chắc chắn sao?
- Tính mạng của hắn tính ra đã không thể nói là tệ, mà hình như căn bản cũng không giống trong mệnh số, chuyện này không có khả năng, trừ phi hắn dùng cách nào đó che giấu thiên cơ, ta muốn dò xét thêm một chút, nhưng tinh lực của ta càng tới gần hắn lại càng bị ức chế.
Ngư Huyền Cơ không cách nào giải thích, nhưng không biết Hứa Tiên không phải là che giấu thiên cơ, mà là trong thiên cơ không có hắn.
- Nhìn hắn không thấy giống Phan Ngọc lòng dạ thâm trầm như thế, chờ mai hắn tới, hỏi thăm một phen mới có kết quả.
- Nếu thật là đồng môn của sư phụ thì sao?
Duẩn Nhi hiếu kỳ hỏi.
- Ta ắt phải dẫn hắn đi tới chính đồ, không thể trầm luân trong thế tục, hao phí thời gian cả đời này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...