Nhưng thấy tận mắt mới biết cái gì là xưa không bằng nay.
Ánh mắt của hắn có thể xuyên thấu qua mây mù che đậy, trông thấy chân thân của Ngao Ly, chiều dài của nàng cũng hơn năm trăm trượng, biến thành một cự long chân chính.
Tốc độ phát triển như vậy, thật sự làm cho người ta sợ hãi, hơn nữa chỉ sợ đã siêu thoát quy tắc Địa Tiên Thần Tiên rồi, bởi vì chỉ bằng tầng lôi đình lập lòe kia, trong đó ẩn chứa lực lượng khủng bố chỉ sợ tựu siêu việt tiểu thiên kiếp bình thường, long tộc lưu đồ cho nàng quả nhiên không phải bình thường.
Tuy hắn cẩn thận lại không sợ hãi, mà tự tin này tới từ Xạ Nhật thần cung, đây là vũ khí đồ long, đối phó Ngao Nghiễm cũng có thể nhất kích tất sát, sau khi hắn thống nhất thủy vực phương bắc, hôm nay bắn ra tuyệt đối không phải một mũi tên, hơn nữa uy lực cũng cường đại hơn rất nhiều.
Lạc Anh quay đầu nhìn qua Lạc Thần nói:
- Mẫu thân!
Lạc Thần do dự một chút, vẫn giao thủy ngọc cho hắn.
- Không cần nhiều lời, đến đây đi!
Ngao Ly một tiếng rồng ngâm, lôi vân đan thành lưới điện bao trùm Lạc Anh.
Lạc Anh không chút do dự giương cung bắn tên, một mũi tên ngưng tụ vô số thủy linh chi lực của giang hà ngưng tụ mà thành.
Cửu Thiên Huyền Nữ cùng Hồ Tâm Nguyệt ở xa nhìn thấy màn này, không hẹn mà cùng hô lớn:
- Mau tránh ra!
Đem tốc độ đẩy tới mức tận cùng, nếu trúng mũi tên này các nàng cũng phải trọng thương.
Nhưng đã quá muộn, một mũi tên màu xanh thẫm mang theo hào quang xé tan lưới điện, so với lôi đình càng nhanh chóng hơn, ngay cả Huyền Điểu cũng không đuổi kịp.
.
Lại có một đạo thân ảnh màu xanh từ trong Trường Giang bay ra, ngăn ở trước mặt Ngao Ly.
Ngao Ly nói:
- Tiểu Thanh!
- Đã đáp ứng tỷ tỷ phải chiếu cố ngươi!
Tiểu Thanh bình thân nâng tay phải, một cổ lực lượng lan tràn ra, ngya cả Giang Nam ướt át nhất thời cũng trở nên khô ráo như sa mạc, mũi tên nhanh chóng không thể cản nổi đã chậm lại, lực lượng của nàng khắc chế nước a.
Nhưng chậm cũng tương đối mà thôi, tốc độ của mũi tên cũng nhanh chóng như lôi đình, bằng tu vi của Tiểu Thanh hiện giờ không đủ khắc chế mũi tên từng đồ diệt vô số thần ma, nàng có thể giúp Ngao Ly ngăn cản một mũi tên này mà thôi.
Đúng lúc chỉ mành treo chuông, một bàn tay từ trong hư không duỗi ra, bắt lấy mũi tên này, mũi tên mang theo lực lượng khổng lồ bị bắt lại đang rung rung lên, giống như muốn thoát thân mà đi, tiếp tục bắn về mục tiêu của mình.
Nhưng mà bàn tay kia hơi dùng sức thì mũi tên tan vỡ, nhẹ nhàng bị nghiền nát thành hư vô.
Chủ nhân bàn tay lớn này hiện ra trong hư không, không có bất kỳ dấu hiệu nào.
Tiểu Thanh nghẹn họng nhìn trân trối qua người trước mắt, Ngao Ly cùng Hồ Tâm Nguyệt cũng không tốt hơn bao nhiêu, người biến mất từ lâu rốt cuộc cũng xuất hiện trước mặt, các nàng nhịn không được kêu lên:
- Hứa Tiên!
Chỉ có Cửu Thiên Huyền Nữ do dự dừng lại, cau mày nhìn qua màn này.
Hứa Tiên nhếch miệng cười rộ lên, lộ ra răng nanh sắc bén, nhìn Lạc Anh nói:
- Này, tiểu tử, vũ khí của ta cũng không phải dùng như vậy!
Lạc Anh nhíu mày, không thể tin nổi nhìn qua Hứa Tiên trên bầu trời, hắn lại có thể ngăn cản lực lượng của Xạ Nhật Tiễn, hơn nữa còn là lăng không nhiếp vật, đây chính là hiệu quả của Lục Thần Thông, Thần Cảnh Thông đại thành.
Hứa Tiên khẽ vẫy tay, Xạ Nhật thần cung trong tay Lạc Anh rung rung kịch liệt, giống như cảm nhận được tin tức của chủ nhân kêu gọi.
Lạc Anh còn muốn dùng lực bắt lấy, nhưng cảm thấy bàn tay đau đớn, dây cung rung rung cứa vào tay của hắn lộ ra vết thương dài, hắn bị Xạ Nhật thần cung cắn trả, hắn buông tay ra.
Cung thần lập tức rời khỏi tay hắn, bay về phía phía chân trời, rơi vào trong tay của Hứa Tiên.
Hứa Tiên tay cầm Hậu Nghệ Thần Cung, sau đó thoải mái cười to, âm thanh chấn động như chuông bạc.
Ánh mắt hắn nhìn quét qua một vòng, dường như dang tìm kiếm mục tiêu của hắn, người nào bị hắn nhìn qua cũng cảm thấy hàn ý chạy dọc toàn thân, giống như con mồi bị thợ săn nhìn chằm chằm vào, toàn thân không thể động đậy.
Rốt cục hắn tiện tay đem mũi tên màu vàng đặt lên dây cung, giương cung bắn về phương đông, dây cung run lên, một đạo kim quang biến mất ở phía chân trời.
Lạc Thần ngơ ngác nhìn qua dáng người giương cung của hắn, nhịn không được mở miệng nói:
- Nghệ!
Hứa Tiên nhìn cũng không nhìn qua những nữ tử của Hứa Tiên, thân thể lóe lên xuất hiện bên cạnh Lạc Thần, ôm nàng vào lòng.
- Mật nhi!
Lạc Anh cắn răng nói:
- Buông tay!
Tay áo của hắn thả ra một đạo thủy quang màu vàng, giãy dụa quấn lấy Hứa Tiên, trừ Xạ Nhật thần cung ra thì chiêu này là pháp thuật mạnh nhất của hắn, tên là "Hoàng Hà cửu khúc", mặc cho ngươi là thần tiên có thủ đoạn gì, một khi bị cuốn vào trong đó cũng bị xoắn nát.
Hứa Tiên đưa tay chụp vào Lạc Anh, đồng thời bị Hoàng Hà cửu khúc quấn lên cánh tay.
Lạc Thần nói:
- Không muốn!
Lạc Anh thúc dục Hoàng Hà cửu khúc càng nhanh hớn, quấn quanh cánh tay của Hứa Tiên.
Trong nội tâm Hứa Tiên khẽ động, đem Hoàng Hà cửu khúc bức đứt thành vô số đoạn nhỏ, bàn tay lớn xẹt qua đầu của Lạc Anh, nhắc cổ áo Lạc Anh lên, nói:
- Là tiểu chút chít nha? Ồ, thì ra là hoa đào tinh.
Lạc Anh xanh cả mặt, nói không ra lời, trong nháy mắt vừa rồi hắn cảm nhận được tử vong cách hắn thật gần, nếu không có Lạc Thần hô lên thì hắn hiện tại đã có kết cục đầu thân một nẻo.
Mà đối phương ngay cả một tia sát khí cũng không lộ ra, tùy ý như ăn cơm uống nươc, chính là loại tùy ý này mới khiến hắn cảm thấy khủng bố.
Lạc Anh nhìn chằm chằm vào Hứa Tiên, loại cảm giác này tuyệt đối không phải Hứa Tiên, kỳ thật khi Lạc Thần hô lên chữ "Nghệ" thi hắn đã rõ, người này là kẻ khiến mẫu thân chờ đợi đau khổ suốt ngàn năm.
Vô số thủy tộc dưới sự thống soái của hà bá kinh ngạc nói không ra lời, chúng tôn thờ hà bá, nhưng lại bị nam nhân này tùy ý nắm cổ áo.
Ánh mắt Lạc Thần không rời Hứa Tiên:
- Anh nhi không được vô lễ!
Tiểu Thanh la lớn:
- Hứa Tiên, ngươi đang làm gì đó ah, Hứa Tiên!
Hứa Tiên quay đầu lại nhìn qua các nàng, ánh mắt xa lạ kia làm cho nội tâm các nàng mát lạnh, cuối cùng ánh mắt của hắn lại nhìn qua Cửu Thiên Huyền Nữ, mới lộ ra nụ cười như muốn kêu gọi, đã thấy Lạc Thần trong ngực vô cùng cảnh giác nhìn qua hắn.
Hứa Tiên vô vị cười cười, một tay ôm Lạc Thần, một tay nhấc lấy Lạc Anh biến mất vô tung vô ảnh.
Ngao Ly cùng Tiểu Thanh muốn hỏi rốt cuộc là chuyện gì, Hồ Tâm Nguyệt đem các nàng ngăn lại, nói:
- Các ngươi vẫn chưa rõ sao? Đó không phải là Hứa Tiên.
- Không phải! Hứa Tiên!
Tiểu Thanh ngơ ngẩn.
Ngao Ly nói:
- Ngươi đang nói cái gì vậy, đó rõ ràng là Hứa Tiên ah!
Cửu Thiên Huyền Nữ nhìn lên trời xanh, lẩm bẩm nói:
- Chiến thắng cuối cùng nhất là Hậu Nghệ sao?
Tay nàng sờ qua bình Vong Xuyên chi thủy.
- Là thời điểm này!
Đông Doanh chi địa Cửu Anh phá vỡ bình yên của Thanh Khâu quốc, chín cái đầu lươi cười nói.
- Rốt cục cũng đi ra!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...