Cửu Thiên Huyền Nữ nhìn lên trời xanh, cười nhạt một tiếng:
- Buông tha đi, đây là một tiếng "Phu quân" cuối cùng, ta cảm thấy có lẽ gọi ngươi một tiếng "Ca" sẽ an ủi hơn!
- Im ngay!
Hứa Tiên lạnh lùng đánh gãy:
- Đây không phải là thứ ngươi gọi được.
- Tùy ngươi thôi!
Cửu Thiên Huyền Nữ lại xoay người qua chỗ khác, muốn quay trở lại Dao Trì Tiên Cung, nhưng sau lưng lại nghe được một âm thanh:
- Ta sẽ tìm được biện pháp, cho dù tốn bao nhiêu năm tháng.
Lời nói kiên định tới mức nội tâm của Cửu Thiên Huyền Nữ cũng phải đau đớn, nhưng lập tức thu liễm tâm tình kiên quyết rời đi, lại nghe Hứa Tiên nói:
- Trước khi ta tìm được cách, ngươi lưu lại cho ta!
Một tiếng nổ vang làm cho băng tuyết tích tụ ngàn vạn năm qua cũng phải ầm ầm rơi xuống.
Trong tuyết loạn Hứa Tiên chụp vào vai của Cửu Thiên Huyền Nữ, bị Cửu Thiên Huyền Nữ cản ở bên ngoài, Hứa Tiên lập tức biến chiêu nhanh như thiểm điện bắt tay của nàng, Cửu Thiên Huyền Nữ nói:
- Buông tay!
- Mơ tưởng!
Trong đôi mắt của Hứa Tiên phản chiếu lôi quang, trong nội tâm cũng tức giận, tăng lớn uy lực của thiên kiếp lên rất nhiều.
Nếu là Thần Tiên tầm thường chỉ sợ lập tức không động đậy được, nhưng trong ánh mắt kinh dị của Hứa Tiên có thể nhìn thấy Cửu Thiên Huyền Nữ chậm rãi nâng tay phải:
- Ta ghét nhất nam nhân dây dưa không ngớt!
Trên người nàng xuất hiện một tầng huyết quang, ngăn cản cấm chế kiếp lôi, tay phải đột nhiên nắm chặt, tia chớp nhanh như ánh sáng của Hứa Tiên bị đánh bay ra ngoài.
Khí lãng gào thét cuộn lại thành hình rồng, vòng quanh đỉnh núi tuyết đọng bay về phía chân trời.
Hứa Tiên bay ra ngoài vách núi, rơi xuống núi tuyết, bông tuyết cùng cuồng phong gào thét bên người của hắn, từ khi đạt được bí pháp long tộc thì hắn chưa từng thất bại trong cận chiến bao giờ.
Ngày xưa tuy huyền điểu thần hồn trải qua phân liệt cùng chuyển thế, nhưng mà cố ý lưu lại trứng huyền điểu chính là chờ phục sinh sau này, phải biết rằng huyền điểu chính là thượng cổ thần điểu, lại trải qua trăm ngàn năm được cây bàn đào gột rửa, cũng không phải Thần Tiên bình thường.
Một chiêu này Hứa Tiên cảm nhận được điểm này, cơ hội chiến thắng duy nhất chỉ sợ phải dùng Thiên Hành kiếm, nhưng mà hắn làm sao huy kiếm với nàng được chứ?
Một quen thuộc thanh âm bỗng nhiên trong lòng hắn vang lên:
- Quan nhân, ngươi có khỏe không?
Hứa Tiên nội tâm khẽ động:
- Nương tử, ngươi ở đâu?
Chỉ cần cùng nàng liên thủ thì chưa chắc không có cơ hội.
- Quan nhân, ta gặp được chút ít phiền toái, là Nhị Lang thần Dương Tiễn, Yên nhi không có việc gì chứ?
Đồng tử của Hứa Tiên co rụt lại, thiên đình rốt cục ra tay, hơn nữa còn chọn lúc này, thì ra những Thiên Tiên này tính toán sao?
Hắn mở to hai con ngươi nhìn qua thân ảnh đang rời xa kia, dần dần bị phong tuyết bao trùm.
- Vô liêm sỉ ah!
Hứa Tiên ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, âm thanh của hắn làm thiên địa và dãy núi nhấp nhô.
Hắn bình tĩnh nói trong lòng:
- Nương tử nên tùy tiện vận dụng lực lượng kia, chờ ta quay về, ta sẽ đi giúp nàng.
Nàng chờ ta tới bên cạnh nàng.
Cửu Thiên Huyền Nữ đứng ở vách núi bên cạnh, thần sắc phức tạp nhìn qua thân ảnh dần dần mơ hồ của hắn, âm thanh thống khổ đang gào thét trong tuyết kia, thân thể của nàng rung động và nhắm hai mắt lại, xoay người sang chỗ khác đang muốn rời đi, bỗng nhiên nhướng mày, nàng bấm tay tính toán.
"Tam cung ngũ ý, Âm Dương hòa hợp", tuy nàng không tinh thông thuật số tính toán, nhưng thuật số chi đạo cũng mạnh tới đáng sợ, lập tức xem xét thì biết ngoài ngàn dặm xảy ra chuyện gì.
Trên dãy núi rậm rạp, Dương Tiễn mang theo Khiếu Thiên khuyển ngăn cản đường đi của Bạch Tố Trinh, lãnh khốc nói:
- Bạch Tố Trinh, đầu hàng đi.
- Nhị Lang Chân Quân, kính xin xem tình cảm của quan nhân nhà ta, thả ta đi.
Bạch Tố Trinh hết sức bảo trì bình tĩnh, Nhị Lang Thần là đệ nhất thần tướng của thiên đình, nàng vẫn có vài phần kiêng kị.
Dương Tiễn lặp lại nói:
- Đầu hàng đi!
Bạch Tố Trinh nhíu mày trao đổi với Hứa Tiên một phen, tuy Hứa Tiên kiệt lực không biểu hiện ra ngoài, nhưng nàng lại cảm nhận được lo lắng mãnh liệt trong lòng của hắn, biết rõ hắn cần chính mình, dùng ngữ khí chân thật đáng tin nói với Dương Tiễn:
- Quan nhân đang chờ ta, ta hiện tại phải đi tìm hắn.
Một đá mây u ám hình thành trong lòng bàn tay của Bạch Tố Trinh, giống như con rắn đang nhảy múa, những ngày này nàng tĩnh tâm tu hành, hơn nữa không có sử dụng u ám chi lực, nếu chỉ sử dụng một bộ pâận vẫn khống chế dễ dàng.
Dương Tiễn nhìn thấy cổ khí tức u ám này, trên mặt hiện ra vẻ mặt ngưng trọng của Ngọc Hoàng Đại Đế lúc ra thủ dụ, nhắc tới sự đáng sợ của u ám chi lực này, hắn càng không dám chủ quan.
Lúc trước họa Chúc Âm hắn có nghe thấy nhiều, cho nên lúc này có mười hai vạn phần cảnh giác, lấy kim cung tiễn bạc, dây cung rung rung, chín mũi tên màu bạc hợp thành một đường, hướng Bạch Tố Trinh vọt tới.
Đây là pháp khí thành danh của hắn, kim cung phỏng chế theo Xạ Nhật thần cung mà chế thành, tiễn bạc dùng bí pháp tế luyện, chẳng những có thể tự động truy kích địch nhân, hơn nữa mỗi tiễn đều có uy lực xuyên sơn phá thạch, hắn dùng tiễn thuật Cửu Tinh Liên Châu bắn ra, càng đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Bạch Tố Trinh nhìn qua tiễn bạc, không có ý trốn tránh, u ảnh lan tràn khắp người, chín tiễn bạc bị hút vào trong đó, sau một lát, tiễn bạc từ trên bầu trời rơi xuống tất cả đều ảm đạm vô quang, mất đi linh tính.
Dương Tiễn thu hồi kim cung tiễn bạc, không hề tiến hành thăm dò vô vị nào khác, Khiếu Thiên khuyển bên cạnh trừng to mắt, không thể tưởng tượng nổi nói:
- Đây là?
-Nếu Thần Quân không chịu nhường cho, vậy đừng trách Bạch Tố Trinh vô lễ.
Bạch Tố Trinh nói xong, u ảnh phô thiên cái địa hướng Dương Tiễn lao tới, thân hình của nàng ở trong u ảnh, đứng ở thế bất bại.
Dương Tiễn thân kinh bách chiến, trong lòng lập tức sinh ra báo động, thân hình nhanh chóng thối lui mười dặm, những u ảnh này lan tràn tới trước người của hắn, so với độn thuật toàn lực của hắn còn nhanh hơn.
Mặc dù hắn cả kinh bất loạn, mở họa trục bên hông ra, phóng xuất một lực hút cường đại, tất cả u ám bị hút vào bên tron, không lưu lại mảy may, bức hoạ cuộn tròn bá một tiếng khép lại, trên đó viết năm chữ Sơn Hà Xã Tắc Đồ.
Bạch Tố Trinh nhìn chung quanh, chỉ cảm thấy tứ tượng biến hóa, có diệu dụng vô cùng.
Bức họa này là tu du thế giới, Dương Tiễn bằng bảo vật này không biết hàng phục bao nhiêu yêu ma, người có được pháp lực thông thiên, nhưng bị hút vào trong đó cũng không thể làm gì.
Nhưng Dương Tiễn còn chưa kịp yên lòng, đã cảm giác linh lực trong quyển trục bị xói mòn, vội vàng mở họa trục xem xét, chỉ thấy một đoàn u ám ở trung tâm, trong nháy mắt đã bao trum một nửa quyển trục, thậm chí còn bắt đầu lan tới tay của Dương Tiễn, cho dù Dương Tiễn trấn định cũng phải biến sắc, đem họa trục ném ra xa, trong nội tâm kinh ngạc:
- Đây rốt cuộc là lực lượng gì, thậm chí ngay cả tu di giới tử cũng bị thôn phệ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...