Ngô Nhân Kiệt do dự một chút, cũng quỳ bái, lại bị Hứa Tiên nâng lên, do dự một chút nói:
- Hứa giám quân, tiểu nhân cũng không phải là không thành tâm trị liệu cho bọn họ, nhưng mà người bị thương có quá nhiều, mặc dù chỉ xem qua một lần cũng không kịp.
Mấy quân sĩ kia cũng không nhịn được mà lên tiếng.
- Đúng vậy a, giám quân đại nhân, đại phu trong quân vốn đã ít, tối nay đám chó đó hơn phân nửa là nhậu say rồi, đâu thèm quan tâm tới huynh đệ bị thương, cũng chỉ có Ngô đại phu mới chịu theo chúng ta đến đây, cho dù có thể nhìn ra tốt xấu.
Nói xong liền nghẹn ngào.
Hứa Tiên mới biết Ngô Nhân Kiệt thật sự là bức bách bất đắc dĩ, không thay đổi đức hạnh trước kia, hắn thấy Ngô Nhân Kiệt mấy lần muốn nói lại thôi, biết hắn định có chuyện cần nói.
Nhưng thấy rất nhiều binh sĩ đang hấp hối, nhất định phải tranh thủ thời gian cứu chữa, cho nên nói với mấy quân sĩ:
- Các ngươi đứng lên đi.
Quân sĩ như được đại xá, nhưng nhớ tới huynh đệ bị thương nên bộ mặt đau khổ.
Hứa Tiên nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ trị liệu cho bọn họ, ta có thể làm đại phu đấy.
Các ngươi đi ra ngoài trước đi, không nên cho người khác tiến vào.
Lại nhìn Ngô Nhân Kiệt nói:
- Sư thúc ngài ra bên ngoài chờ ta.
Ngô Nhân Kiệt nghe xưng hô thế này thì gương mặt ảm đạm trở nên sáng rõ, biết rõ Hứa Tiên cũng không quên cố nhân, không ngớt lời đồng ý, cùng quân sĩ lui ra ngoài.
Hứa Tiên xoay người lại, lấy thọ chi như ý ra, dưới thúc dục của sao Mộc thì đạo ánh sáng màu xanh mờ nhạt hiện ra, bao phủ tất cả thương binh vào bên trong, âm thanh rên rỉ từ từ chấm dứt.
Nếu nói là trị hết tổn thương bệnh, trong ngũ hành không có loại nào tốt hơn mộc hành, chớ nói chi Hứa Tiên còn có thọ chi như ý trong tay, bốn chữ "Khởi tử hồi sinh" không dám nói chơi.
Hứa Tiên nhìn qua toàn bộ thương binh nơi này, trị liệu mấy ngàn binh sĩ bị thương.
Ngoài cửa lớn của doanh trại dần dần có nhiều tướng sĩ tới vây xem, nghe nói giám quân đại nhân tự mình ở bên trong trị thương cho binh sĩ, cũng không dám cưỡng ép xâm nhập vào trong, nhưng trong lòng thì có đủ loại tâm tình: có cảm động đến rơi nước mắt, Hứa Tiên đường đường là giám quân, thân phận cao cả lại hạ thấp thân phận đi chữa trị cho những binh sĩ câp thấp này, có người thì nghi ngờ Hứa Tiên chỉ đi qua một vòng mà thôi, ngược lại còn làm chậm trễ thời gian cứu chữa.
Sau một lát Hứa Tiên từ trong doanh đi ra ngoài.
Cho dù tâm tình người bên ngoài thế nào đều quỳ bái.
- Tham kiến giám quân đại nhân!
Hứa Tiên gật đầu:
- Tất cả đứng lên đi, đều bảo trụ được tính mạng, nhưng còn cần dốc lòng chăm sóc, các ngươi vào đi thôi!
Cử động lần này mặc dù sẽ tiết lộ một ít huyền cơ, nhưng chỉ cần không có người nào trực tiếp nhìn thấy hắn thi pháp thì cũng không có quan hệ gì.
Bọn họ bán tín bán nghi, thời gian ngắn như vậy còn không đủ thời gian chạy một vòng quanh doanh trướng đấy, làm sao có thể đem toàn bộ thương binh chữa trị được.
Nhưng khi bọn họ tiến vào trong doanh, cảnh tượng trước mắt làm bọn họ cả kinh.
Thương binh đã khôi phục ý thức lại, có người đang ngủ thật say, thần thái trở nên bình yên, trong doanh phòng xuất hiện cảm giác sinh cơ tái hiện, không còn có cảnh tượng như địa ngục nữa, mới tin Hứa Tiên nói không sai chút nào, trong nội tâm cũng không khỏi xuất ra hai chữ "Thần y" .
Vì vậy dưới thiên cổ nhiều hơn một đoạn truyền kỳ, xen lẫn trong đó có rất nhiều cách nói về Hứa Tiên,những truyền kỳ này làm cho người đời sau bán tín bán nghi.
Lúc này Hứa Tiên không quan tâm nhiều, trực tiếp đi tìm Ngô Nhân Kiệt, sau một phen hỏi thăm mới biết xảy ra chuyện gì.
Thì ra Hứa Tiên đi rồi, Ngô Nhân Kiệt dựa vào thân phận của bản thân nên kinh doanh Bách Thảo Đường không tệ, nhưng Tri phủ Trần Luân đắc tội Lương Vương bị đày đi, hiện tại thay đổi Tri phủ hoàn toàn mới, đương nhiên vẫn là thân tín của Lương Vương.
Nếu nói Trần Luân miễn cưỡng còn được xem là người quân tử, nhưng mà tri phủ mới triệt để là tiểu nhân, vừa lên tuỳ tiện muốn làm gì thì làm, trắng trợn thu hối lộ.
Ngô Nhân Kiệt dựa vào Hứa Tiên tặng sản nghiệp Bách Thảo Đường, cũng xem như là thân sĩ trong thành Tô Châu, không ngờ đây lại là căn nguyên của tai họa.
Thời điểm các nhân sĩ khác nhao nhao hối lộ cho tên tri huyện, hắn lại không chịu nước chảy bèo trôi, tự nhận bản thân hành y tế thế nên không cần phải đi hối lộ làm cái gì, nhưng mà bởi vì thế tai họa đã xảy ra, kết quả như dê tiến vào trong bầy sói, đần độn, u mê bị ấn lên vài tội rồi bắt đi sung quân, sản nghiệp trong nhà cũng mất đi.
Hắn được Tào bang phù hộ, mới không chết trong đại lao và trên đường sung quân.
Những lời này vừa ra thi Ngô Nhân Kiệt lệ già giàn dụa, Hứa Tiên thì mặt âm trầm như nước:
- Tại sao ngươi không đi tìm ta?
Nói xong thì bản thân của hắn cũng cười khổ, hắn đã đi tới Lĩnh Nam, sau đến Đông Doanh, trong mắt thường nhân là sinh tử không rõ, một khi quay về kinh thành không được vài ngày thì bắc thượng, ai có thể tìm được hắn chứ.
Ngô Nhân Kiệt nói:
- Lúc ta ở trong lao, Ngọc Liên nói là muốn đi tìm ngươi...
Tiếng nói ngừng, kết quả thì buồn bã.
Hứa Tiên hít sâu một hơi, nói ra:
- Ta sẽ báo thù này cho ngươi.
Ngô Nhân Kiệt đắc tội tri phủ Tô Châu chỉ sợ nguyên nhân là do bản thân của mình.
Ngô Nhân Kiệt lại nói:
- Ta biết ngươi làm quan kiêu ngạo, nhưng tri phủ làm sao dễ đối phó như vậy, chỉ cần có thể thoát đại nạn này, gặp lại Ngọc Liên cùng mẫu thân của Ngọc Liên thì ta cảm thấy mỹ mãn rồi.
Hứa Tiên cảm thán một tiếng:
- Ngọc Liên không sao chứ?
Nghe Ngô Nhân Kiệt giải thích, tuy hắn bị hãm hại bị tội, nhưng cũng không có tai họa cho người nhà.
Đây cũng không phải là tên tri phủ thủ hạ lưu tình, mà là không dám làm quá mức, sợ kích thích thân sĩ bắn ngược lại, vị trí tri phủ của hắn cũng bất ổn.
Ngô Nhân Kiệt nói:
- Trước khi ta đi, nghĩa sĩ Tào bang nói bảo vệ mẫu tử các nàng không sao.
Hứa Tiên nói:
- Vậy là tốt rồi, sư thúc cứ yên tâm, việc này giao cho ta xử trí, ngươi cứ theo ta hồi phủ đi.
Hắn thân là giám quân, trong thành có được một căn nhà nhỏ, do trọng binh canh gác.
Hứa Tiên đi tìm Phan Ngọc thương nghị việc này, lúc này tiệc ăn mừng đã chấm dứt, Phan Ngọc đã say nên mặt đỏ hồng, càng lộ ra nét xinh đẹp động lòng người, càng có cảm giác không thua gì đấng mày râu.
Hứa Tiên đem việc này giảng thuật cho Phan Ngọc, Phan Ngọc cười nói:
- Không cần Hán Văn tự mình động thủ, chỉ là một Tri phủ nho nhỏ thì bỏ đi, giết như giết chó.
Vừa vặn Hán Văn có rất nhiều công lao trên người, không ngại thỉnh áo gấm về nhà, lấy vị trí tru phủ này, mặc dù không phải là quê hương của mình, nhưng Tô Châu cùng Hàng Châu cách nhau rất gần, ngươi cũng có thể đem Yên nhi tiếp quay về Giang Nam cẩm tú.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...