Hứa Tiên Chí


Lúc này, Hứa Tiên rốt cục tìm được lão ăn mày Bách Bách Gia kia, đem tầm mắt dừng lại ở trên người hắn, cố nhiên lúc còn sống có thể cũng là lão nhân đáng thương, có thể hiện tại hắn cũng không có cố ý muốn hại người, mà chỉ là muốn thân cận nhân loại.

Nhưng hắn tuy rằng chưa từng tự tay giết người, nhưng ở trong thời đại này, trong thôn trang đặc biệt hẻo lánh, con người một ngày sinh bệnh hầu như hẳn phải chết không thể nghi ngờ, đã không có biện pháp nào để hắn mặc ý hành động.
Bách Bách Gia kia hình như cũng nhận thấy được nguy hiểm, bản năng cầu sinh để hắn hướng phía trong thâm sơn bỏ chạy.

Nhưng một đôi mắt kim sắc này đã ngưng chú ở trên người hắn.

Kim sắc quang mang nóng cháy từ trên người hắn bắn thẳng lên, cổ cảm giác nóng cháy kia, lập tức để hắn thống khổ kêu rên.

Nhưng sau khi đau đớn biến mất, lại phát hiện chính mình vẫn chưa chết đi.
Bách Bách Gia chỉ thấy cả người của mình trở nên bán trong suốt, toàn thân giống như tràn ngập lực lượng, thần trí cũng trở nên rõ ràng nhớ tới nhớ tới rất nhiều chuyện lúc còn sống, nhớ tới chính mình rời khỏi nàng đến trong núi ở lại.

Sau đó ở trong ốm đau cô độc chết đi, ôm tâm tình không cam lòng quanh quẩn ở trong sơn lâm, không biết qua bao nhiêu năm, nghĩ như vậy trong mắt bỗng nhiên chảy xuống hai hàng lệ nóng.
Một thanh âm vang lên ở trong lòng hắn:
- Gặp lại được ngươi, đi trị liệu tật bệnh của bọn họ đi!
Bách Bách Gia gật đầu, chuyển hướng đi tới trong sơn lâm.
Vì vậy, ở Đông Doanh, hậu thế truyền lưu hai loại truyền thuyết, một loại truyền thuyết là người nhìn thấy Bách Bách Gia nhất định sẽ sinh bệnh, mà một loại truyền thuyết khác còn lại là, hắn lưu luyến ở trong sơn dã, sẽ trị liệu những người đột nhiên nhiễm bệnh ở trong núi.

Hứa Tiên nói với Bạch Tố Trinh ở bên cạnh:
- Nương tử, thời gian đã không còn sớm, chúng ta đi nghỉ ngơi đi!
Bạch Tố Trinh lộ ra thần sắc lo lắng nói:
- Thế nhưng vi thê lo lắng...lo lắng...
Hứa Tiên kỳ quái nói:
- Lo lắng cái gì?
- Lo lắng sợ ngươi ngày mai không dậy được, làm lỡ hành trình.
Bạch Tố Trinh hé miệng cười, trong mắt to đen láy, một nửa là giễu cợt, một nửa lại là mị hoặc.
Hứa Tiên giận tím mặt, một tay ôm lấy Bạch Tố Trinh:
- Ngày hôm nay nhất định phải cho ngươi kiến thức đến sự lợi hại của vi phu.
Vài canh giờ sau, Hứa Tiên phi thường thành khẩn nói:
- Nương tử, ta sai rồi.
Ngày thứ hai, trong thôn toàn bộ những người nhiễm bệnh không trị mà khỏi, thuyền lớn cũng một lần nữa xuất phát.
Hứa Tiên quyết định không đi đường biển nữa, mà lách qua đảo Kyushu, đi vào trong nội hải, đi đến kinh đô.
Bọn họ mới vừa đi không lâu sau, đại đội binh mã đã chạy tới làng chài đem làng chài bao vây quanh.
Trưởng thôn bị hai võ sĩ bắt đến trước một con ngựa cao lớn, người trên ngựa nói:
- Hạ quốc sứ tiết và người của Vũ Đằng Gia đã đi đâu rồi?
Trưởng thôn quỳ trên mặt đất, sợ hãi rụt rè nói:
- Bọn họ đã lên thuyền rời khỏi rồi.
- Hồn đản, vì sao không đem bọn họ lưu lại!
Người ở trên ngựa hung hăng đánh roi vào trên người trưởng thôn.
Trưởng thôn cũng không dám tránh né, cũng không dám kêu đau nhức, chỉ là liên tục dập đầu.

Người ngồi trên ngựa thoáng ổn đinh nộ khí:
- Có từng nhìn thấy sứ tiết của chúng ta không?
- Không...không có!
- Xem ra là dữ nhiều lành ít!
Người ở trên ngựa trừng mắt nhìn lên trưởng thôn, phảng phất như hết thảy đều là lỗi của hắn.

hai võ sĩ nhe răng cười rút ra đao võ sĩ, sẽ vì chủ công của bọn họ tận trung nghĩa.
Thôn dân ở xung quanh đều lộ ra thần sắc kinh hãi, nhưng ai cũng không dám nói cái gì trưởng thôn thê tử trưởng thôn liều mạng che miệng hài tử trong lòng.

Người ở trên ngựa ghìm cương đầu ngựa:
- Chúng ta trở lại, lập tức đem tin tức truyền đến kinh đô, báo cho Thương Tỉnh đại nhân biết.
Võ sĩ án đao vào vỏ, theo chủ công của bọn họ rời đi.
Trưởng thôn tìm được đường sống trong chỗ chết xụi lơ trên mặt đất, bị thê tử đỡ dậy.

Thanh niên nhân trong thân có người tức giận bất bình, rõ ràng đều là người Nhật Bản, đối với người một nhà dĩ nhiên so với người quốc gia khác còn muốn tàn khốc hơn, cũng có người lộ ra thần sắc mong chờ, hai võ sĩ kia thực sự là uy phong a!
Ở trong khu rừng rậm rạp, một con yêu quái quái điểu bộ dáng giống quạ đen lại sinh ra ba con mắt, "Bá" một tiếng bay ra khỏi ngọn cây, giang đôi cánh ra bay về phương hướng kinh đô, lướt qua dãy núi, lướt qua biển rộng.

Đi tới chỗ gác cao của Hồ Tâm Nguyệt, lúc này trên bầu trời trăng đã lên cao.
Hồ Tâm Nguyệt lắng nghe một trận, nhíu mày:
- Sứ tiết Đại Hạ, chẳng lẽ là...? Ngươi nhìn thấy sứ tiết kia là có bộ dáng gì?
Quái điểu yêu quái vẫy cánh, cạc cạc kêu gọi một phen, như là đang hình dung bộ dáng của sứ tiết.
Hồ Tâm Nguyệt lộ ra dáng tươi cười quyến rũ nói:
- Quả nhiên, là tới báo thù sao?
Rốt cục không cần buồn chán như vậy nữa, có cần phải cho ngươi kiến thức một chút, lực lượng mới của ta?
- Bên trong đội ngũ có một nữ nhân hay không? Mặc y phục màu trắng.
Quái điểu lắc đầu, hiển nhiên không phát hiện Bạch Tố Trinh kinh hồng vừa hiện kia.

Hồ Tâm Nguyệt hoàn toàn yên tâm xuống, vươn ngọc chỉ, ở trên trán của quái điểu điểm một cái:
- Đây là ta tưởng thưởng cho ngươi.
Thân thể quái điểu lập tức bành trướng giống như bị thổi phồng, trong mỏ chim sinh ra hàm răng đáng sợ, yêu khí tăng lên không chỉ một tầng, kỳ quái kêu bay.


Ở trên nhai đạo tại kinh đô, lao xuống bắt lấy một võ sĩ tuần tra ban đêm, bay về phía xa xa.
Ở chỗ sâu trong rừng rậm nguyên thủy rậm rạp, đã có cung điện nguy nga cao vút, nơi này là thần xã cổ xứa nhất ở Đông Doanh, Y Thế Thần Cung ở đây, thờ phụng vị thần cao nhất Đông Doanh Thiên Chiếu Đại Ngự Thần.
Một đầu hành giả mang đấu lạp bước lên bậc thang, đi qua điểu cư cao to, đặt chân lên phiến địa phương yên tĩnh này, hắn giơ đấu lạp lên, đưa mắt nhìn phiến thần xã uy nghiêm này, mới lộ ra khuôn mặt bên dưới đấu lạp.

Chính là Âm Dương Sư dẫn dắt mọi người đối phó với Hồ Tâm Nguyệt kia.
Âm Dương Sư gặp qua chủ nhân thần cung kể lại tình huống nghiêm trọng hiện nay:
- Từ sau khi yêu hồ kia đến, hiện tại kinh đô mỗi đêm đều có bách quỷ dạ hành, phải cần đến đồ vật đó.
Chủ nhân thần cung do dự, Âm Dương Sư thân thể Âm Dương Sư khẽ nghiêng:
- Đây cũng là ý chỉ của Thiên Hoàng.
Chủ nhân thần cung rốt cục gật đầu, sau đó mang theo hắn đi tới trước thần tượng Thiên Chiếu Đại Ngự Thần, cung kính triều bái, thẳng đến thần tượng phóng xuất kim quang nhàn nhạt.

Sau đó mới ở trong điện thờ bí mật dưới thần tượng, lấy ra một phiến kính, cẩn cẩn trọng trọng giao cho Âm Dương Sư.
Âm Dương Sư nói:
- Chỉ cần có đồ vật này, cùng với Thiên Chiếu Đại Ngự Thần phù hộ, nhất định có thể đem yêu hồ kia phong ấn!
Nhưng không có một ai phát hiện, yêu hồ theo như lời bọn họ đang đứng ở trên điện thờ, chống gương mặt nhìn một màn giống như hí kịch này:
- Đừng tự tin như vậy a!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui