Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Ngươi làm thế nào biết được những điều này?
Tiểu hoàng đế nói:
- Phụ hoàng hắn một mực luyện đan, muốn làm cái gì, ai chẳng biết.
Đến cuối cùng ta cũng không thấy được long thể của phụ hoàng.
Hắn đã phái ngươi đi trong coi đan lô, ngươi nhất định biết được chút gì đó.
Hứa Tiên nói:
- Chỉ bằng những cái này sao?
Tiểu hoàng đế nói:
- Kỳ thực ta đã gặp tỷ tỷ của ta một lần.
Nàng khuyên ta không cần thương tâm, còn để ta tin tưởng ngươi.
Nói có cái gì khó khăn, ngươi nhất định sẽ giúp ta.
Nhu Gia công chúa từ chỗ Phan Ngọc, Hứa Tiên biết được không ít nội tình.
Tuy rằng muốn tuân thủ bí mật không thể nói đi ra ngoài, nhưng nhìn đệ đệ thương tâm như vậy, vẫn là nhịn không được khuyên hắn vài câu.
Hứa Tiên lúc này mới hiểu được, nguyên lai tiểu hoàng đế cũng không phải là đơn thuần tin tưởng hắn, mà là tin tưởng Nhu Gia công chúa.
Đối mặt với ánh mắt khẩn thiết của hắn, Hứa Tiên do dự một chút, rốt cục gật đầu nói:
- Đúng.
Hắn không có chết!
Tiểu hoàng đế kinh hỉ kêu lên:
- Quả nhiên là như thế này, quá giảo hoạt, phụ hoàng tự mình chạy ra ngoài chơi, không mang theo ta! Hắn ở nơi nào? Ngươi mau mang ta đi tìm hắn.
Hứa Tiên nói:
- Ta không thể mang ngươi đi được.
Ngươi phải ở lại chỗ này, làm một hoàng đế tốt.
Tiểu hoàng đế bất mãn nói:
- Dựa vào cái gì?
Hứa Tiên bối rối a:
- Dựa vào hiện ta đúng là đang nỗ lực giúp ngươi bình định giang sơn Chu gia các ngươi a.
Ngươi nếu không làm hoàng đế tốt, chẳng phải là cô phụ khổ tâm của ta!
- Vậy ngươi phải đi làm tốt.
Uy, có phải ta cũng phải luyện đan mới được.
Nếu không chính là đả tọa tu hành.
Ngươi tới dạy ta, ta, trẫm bảo đảm ngươi vinh hoa phú quý.
Hưởng dụng bất tận.
Hứa Tiên cảm thấy đau đầu:
- Ngươi niên kỷ quá nhỏ, không được.
Không bằng trước làm một hoàng đế tốt, hưởng thụ một chút phồn hoa nhân thế, đợi được khi nào duyệt tận phồn hoa, lại tĩnh tâm tu hành được rồi.
Hài tử này cùng Gia Ngư hoàng đế suy nghĩ không muốn chết khác nhau, chỉ là muốn chạy ra ngoài chơi mà thôi.
- Cái gì, ta không đợi được đến khi đó!
Hứa Tiên chỉ có thể từ từ khuyên nhủ nói:
- Ngươi hiện tại niên kỷ còn nhỏ, còn không thể hội được chỗ tốt của quyền lực.
Kỳ thực làm hoàng đế rất là sảng khoái.
- Có cái gì sảng khoái?
Hứa Tiên tự hỏi một chút:
- À, có thể có rất nhiều nữ nhân!
Tiểu hoàng đế nghiêng mắt khinh thường nói:
- Đồ háo sắc, đừng đem trẫm đặt cùng một chỗ vỡi ngươi!
- Vả lại ta chính là không dạy ngươi!
Khóe mắt Hứa Tiên giật một cái.
Chính là một tiểu hài tử, dám nói với ta như thế!
Tiểu hoàng đế uy hiếp nói:
- Trẫm sẽ cho người chém đầu ngươi a!
Hứa Tiên duỗi tay nói:
- Tới giết đi!
Tiểu hoàng đế cầu xin nói:
- Coi như ta van cầu ngươi, ta bái ngươi làm thầy còn không được sao? Đúng rồi, tựa như phụ hoàng ta đối với Vô Nhai tử chân nhân vậy.
Cho ngươi làm quốc sư là được.
Hứa Tiên nói:
- Ta giúp phụ hoàng ngươi luyện đan, hiện tại mẫu hậu ngươi đã hận ta muốn chết rồi, nếu như lại giúp ngươi, mẫu hậu ngươi sẽ bóp chết ta! Ngươi nhìn kìa, nàng không phải đã đến.
Từ xa nhìn thấy Hoàng hậu nương nương mang theo một đội thị vệ thị vệ leo lên bậc thang, trong đôi mắt tức giận, chính là cách cự ly xa như thế cũng có thể cảm giác được.
Lúc này tiểu hoàng đế cũng đã nhìn thấy, có chút kinh hoảng đứng dậy, phủi phủi bụi bặm trên người.
Hứa Tiên vỗ vỗ vai hắn, cho hắn một nhãn thần tự cầu nhiều phúc, một mình nhắm phía cầu thang đi xuống.
Tiểu hoàng đế ở phía sau kêu lên:
- Ngươi đáp ứng ta.
Ngươi không thể thấy chết mà không cứu được, uy, ta gọi ngươi là sư phụ không được sao? Ta không cầu thành tiên thành Phật, trường sinh bất tử, chỉ cần ngươi có thể đem ta mang ra khỏi hoàng cung này, ta cái gì cũng đều có thể đồng ý với ngươi!
Hứa Tiên dừng lại cước bộ, quay đầu lại nói:
- Xin lỗi, chỉ sợ ta không thể đáp ứng, đây là số mệnh của ngươi.
Tuy rằng ngươi là tiểu hài tử, nhưng quan hệ tới an nguy của hàng vạn hàng nghìn lê dân chúng sinh, phụ hoàng ngươi rời đi đã khiến đại thế thiên hạ này tràn ngập nguy cơ, ta không thể lại phạm sai lầm tương tự.
Tuy rằng có thể tùy tiện nói ra chút lời dối trá lừa gạt hài tử này, nhưng hắn không muốn làm như vậy, chỉ hi vọng hắn có thể hiểu rõ được.
Tiểu hoàng đế nói:
- Lê dân chúng sinh? Lẽ nào ta không phải là một trong lê dân chúng sinh, ngay cả người trước mắt còn không thể ra tay giúp đỡ, còn có thể cứu được ai đây?
Hứa Tiên trầm mặc một chút, cười khổ nói:
- Xin lỗi, là ta nói mạnh miệng, so với người trước mắt gì đó, ta vẫn là tự cứu bản thân ta trước đã!
- Bắt hắn lại cho ta!
Hoàng hậu nương nương đã đi tới trên cầu thang, thét ra lệnh nói.
Hơn mười đại nội thị vệ đã đem Hứa Tiên bao vây quanh, tiểu hoàng đế vội hỏi:
- Chờ một chút, là trẫm để hắn đến đây, mẫu hậu, ngươi làm cái gì vậy?
Mệnh lệnh thị vệ hô lên:
- Các ngươi đều lui ra cho trẫm!
Những thị vệ kia hai mặt nhìn nhau, cũng không dám làm trái mệnh lệnh của hoàng đế, lại không dám lập tức lui ra, chỉ là vây quanh ở bên người Hứa Tiên, chờ Hoàng hậu nương nương Hoàng hậu nương nương làm ra phán quyết.
Hứa Tiên vẻ mặt vẻ mặt bất đắc dĩ, thực sự không muốn tham gia diễn trò trong tiết mục cung đình như vậy.
Doãn Hồng Tụ cũng theo bên cạnh Hoàng hậu nương nương, nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Cô cô!
Hoàng hậu nương nương chỉ Hứa Tiên một cái:
- Ngươi theo ta đi!
Cánh cửa cung đỏ hồng từ phía sau Hứa Tiên đóng lại, đem Doãn Hồng Tụ cản ở bên ngoài cửa.
Trong điện ngay cả thị phụng cung nhân cũng không có lưu lại, yên tĩnh đến có thể nghe được tiếng kim rơi.
Hứa Tiên chỉ đành quay đầu lại, một mình đối mặt đối mặt với nữ nhân mẫu nghi thiên hạ trước mắt này.
Hoàng hậu nương nương mặt lạnh như sương:
- Hứa Tiên, ngoại thần không được phép vào hậu cung, ngươi có biết tội chưa?
Hứa Tiên nói:
- Ngài có cái gì, xin mời cứ nói thẳng đi! Hù dọa người một bộ dáng này, đối với ta thực không có gì đặc biệt cả, đấu tâm cơ càng làm tốn thời gian mà thôi.
Thần tình của Hoàng hậu nương nương bị kiềm hãm:
- Ta biết ngươi cùng Thái Âm yêu đạo kia quan hệ không cạn, cũng biết ngươi hiểu chút yêu pháp, có thể làm mê loạn nhân tâm, có thể bình định Lĩnh Nam thật sự là công lao của ngươi.
Hứa Tiên không có bao nhiêu ý tứ muốn thay Thái Âm Chân Nhân phản bác, dù sao bắt cóc lão công người ta, bị mắng vài câu yêu đạo quả thực đã quá công bằng rồi.
Hoàng hậu nương nương thấy Hứa Tiên cam chịu:
- Do đó, ngươi mới không có sợ hãi, không đem bản cung đặt ở trong mắt sao?
Hứa Tiên nói:
- Kỳ thực ta ta vẫn đều muốn ngài đặt ở trong mắt.
Chỉ là ngài không chỉ là như vậy, còn muốn để ta quỳ gối trước mặt ngài hô to thiên tuế.
Sau đó duy mệnh thị tòng.
Nhưng ta cũng đã quỳ với ngươi vài lần, cái khác ngươi tạm tha đi, có nói như thế nào, ta cũng là thi tiên a.
Tuy rằng thiên tử hô không lên thuyền, như vậy thơ còn không có sao chép...Viết ra, nhưng cũng là có một thân ngạo cốt.
Chuẩn bị truyền lưu hậu thế, trúng cử sách giáo khoa gì đó, không phải tiểu bằng hữu hậu thế đọc được thi nhân Hứa Tiên vĩ đại, kỳ thực là loại nhu nhược nịnh nọt, thế thì quá xấu hổ rồi a!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...