Hắn vẫn không có để nàng ăn vào sương mai, bằng vào pháp lực của vị Bồ Tát kia có thể cũng đã biết được.
Thiên đình thảo phạt lại chậm chạp không đến, là bởi vì bận tâm lực lượng của nương tử, hay là bởi vì hiệu suất quá kém, hoặc là có cái gì ngoài ý muốn.
Đủ loại suy luận trăn trở ở trong đầu, nhưng không cách nào xác định được, không khỏi lại muốn đi tìm Ngư Huyền Cơ hỏi một câu mệnh số.
Hứa Tiên bỗng nhiên cười nói:
- Có muốn đem chuyện hài tử cũng nói cho các nàng biết hay không?
Bạch Tố Trinh lập tức nói:
- Không cho ngươi nói!
Sắc mặt có chút đỏ lên.
Hứa Tiên nói:
- Thế nhưng chuyện quan trọng như vậy cũng không nói cho các nàng, chẳng phải là sẽ khiến họ thương tâm sao?
- Bát tự còn không có một nét, ta nói không được chính là không được.
Bạch Tố Trinh trừng mắt với Hứa Tiên, sắc mặt càng phát ra đỏ hồng, hai tay nắm chặt tiểu y trong tay.
- Không nói nữa là được mà.
Hứa Tiên biết nàng xấu hổ thì cái gì cũng đều mặc kệ.
Bạch Tố Trinh bỗng nhiên ngẩng đầu, nghiêng tai lắng nghe một hồi:
- Có vài tên quái nhân đang đến, hướng về phía Yên nhi mà tới.
Hứa Tiên lập tức đã chạy đến huyện nha, liền thấy được bộ dáng Vân Yên vội vội vàng vàng chạy trốn, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Xuống phía dưới đem hai nha dịch trúng độc kia cứu trị, khiến một đám nha dịch đang kinh hãi trợn tròn con mắt, cảm thấy Hứa Tiên thực sự là thần tốc.
Hứa Tiên xuất môn lại bay lên bầu trời, đuổi theo Vân Yên, chỉ là không vội tới hỗ trợ, thẳng đến khi nàng dừng bước hô to, mới chịu lộ diện.
Vân Yên nói:
- Xem như ngươi còn có chút lương tâm!
- Hai Hứa Tiên?
Xà mẫu thấy mà kinh hãi, lại kêu lên nói:
- Vậy thì cả hai đều đi tìm chết đi!
Lại ra lệnh cho đại xà tiếp tục lao tới.
Nhưng đại xà này bỗng nhiên co rúm lại, thu lại thành một đoàn tại chỗ, mặc cho Xà mẫu chỉ huy ra sao cũng tuyệt đối không di động.
Chỉ là ngẩng đầu hướng về đỉnh núi, trong hành động càng có một tia nịnh nọt.
Xà mẫu ngẩng đầu nhìn qua đó, chỉ thấy một bạch y nữ tử đứng ở trên lầu tại đỉnh núi, đong đưa không thấy rõ diện mục lắm.
Trong lòng giận dữ, giơ lên cổ tay, giữa cổ tay hai con độc xà như mũi tên nhanh chóng bắn ra.
Trước mắt lại biến mất hình bóng của Hứa Tiên, rồi nghe được phía sau truyền đến một giọng nói:
- Tỉnh ngộ đi sao!
Hứa Tiên một chưởng kích ở trên cổ của nàng, đem nàng đánh cho bất tỉnh đi!
Đám bộ khoái cầm cây đuốc vàng rực chạy tới, Huyện lệnh nếu là bị rắn ăn mất, bọn họ khó thoát khỏi can hệ.
Hơn nữa đức hạnh của Hứa Tiên cũng để cho bọn họ kính phục, không muốn hắn táng thân trong miệng rắn.
Chạy đến trên núi, lại thấy Hứa Tiên bình yên vô sự, cùng Huyện lệnh phu nhân đứng ở đỉnh núi nói chuyện gì đó, mới yên lòng, đều hỏi:
- Đại nhân, yêu nữ kia đâu rồi? Con xà kia nữa?
Hứa Tiên nói:
- Con xà kia đã bị ta đánh đuổi đi, yêu nữ kia cũng đã bị ta bắt giữ, tạm thời giam giữ ở trong phủ, miễn cho nàng dùng dị thuật hại người.
Không có việc gì nữa, mọi người trở về đi!
- Đại nhân thần võ!
Đám bộ khoái cùng nhau tán thán, sau đó nhìn nhìn hai bên rồi nhất loạt quỳ xuống:
- Đám tiểu nhân vừa rồi đột nhiên nhìn thấy dị vật này, trong lòng nhất thời khiếp đảm, mới tránh né quay lại, còn xin đại nhân thứ tội.
- Chuyện bình thường của con người mà thôi.
Hứa Tiên nói, lại lệnh cho đám bộ khoái đều tự tản đi.
Trong sơn trang một mảnh tập võ tràng trống trải, tại chỗ cung cấp cho đám hộ vệ luyện võ, bốn phía trên giá bày đầy binh khí đao thương kiếm kích phủ tiễn câu xoa đủ cả.
Hứa Tiên tiện tay rút ra một thanh đại quan đao, ở trong tay áng chừng một chút, đi tới trước mặt xà mẫu:
- Mưu hại mệnh quan triều đình, phải bị tội gì?
Xà mẫu tỉnh dậy nhìn qua đây, phát giác chính mình đã bị gân trâu cột chặt vào cột mai hoa, giãy dụa một chút vẫn không thoát ra được, bèn nói:
- Hán cẩu lớn mật, dám mạo phạm...
Nàng còn chưa nói xong, đại đao chợt đã chém ngang qua, chém thật sâu vào cọc gỗ mới dừng lại.
Xà mẫu liều mạng tựa đầu quay sang một bên, đao phong cách cái cổ nàng chỉ có một chút xíu.
Xà mẫu xôn xao toát ra một tầng mồ hôi lạnh, đã thấy Hứa Tiên lại xoay người từ trên giá binh khí rút ra một thanh Hồng Anh thương:
- Tên?
- Ta thụ Xà thần bảo cổ, ngươi dám đả thương ta, tất chịu xà chú mà chết!
Trong miệng xà mẫu lại phát sinh âm hưởng ti ti, chợt thấy đại xà nàng mang đến kia bò vào giữa tập võ tràng, trong lòng đại hỉ.
Hứa Tiên nói:
- Ai nha, xảo hợp như vậy, ta cũng thụ Xà thần bảo cổ! Không bằng đem Xà thần của ngươi mời ra, mọi người gặp mặt một lần.
Xà mẫu cười âm hiểm:
- Ngươi sẽ lập tức nhìn thấy được thôi.
Nói rồi đã hạ lệnh đại xà đánh lén Hứa Tiên, nhưng đại xà này bỗng nhiên quỳ rạp trên mặt đất bất động.
Từ trong bóng tối truyền ra một thanh âm:
- Quan nhân, thời gian đã không còn sớm.
- Xem ra Xà thần của ngươi không được tốt lắm.
Ngươi ám sát mệnh quan triều đình, luận tội chém chết, chờ một đao của ta đi!
Hứa Tiên nói xong, đã xoay người liền đi:
- Nương tử, ta đến đây!
Xà mẫu kinh hãi, vội vàng nói:
- Ngươi không phải muốn hỏi ta nói sao?
- Ta đều đã biết rồi!
Hứa Tiên vừa rồi đánh lên đầu nàng, nhanh chóng vận chuyển, lại dựa vào Tha Tâm Thông đem tất cả tin tức nắm giữ.
Biết được xà mẫu này là ở trong một địa phương gọi là Độc Long động, cách nơi này khoảng ba ngày lộ tình, cũng nằm trong phạm vi An Long Huyện.
Trong động thờ phụng xà làm thần.
Xà mẫu này chính là người phát ngôn của Xà thần, địa vị ở trong sơn trại cao nhất, có thể thao túng xà loại.
Lần này là nhận lời mời của Phùng Chi Hồng đến hại mình, từng có một Huyện lệnh đã bị độc xà cắn chết.
Nhưng vì Lĩnh Nam xà loại rất nhiều, bình thường bò đến trong khu dân cư, ai cũng đều chỉ coi là ngoài ý muốn.
Bất quá khiến Hứa Tiên lưu ý nhất vẫn là Xà thần kia tồn tại.
- Ngươi đừng đi mà!
Trong miệng Xà mẫu bỗng nhiên phát sinh thanh âm nịnh nọt!
Hứa Tiên buồn nôn một trận, quay đầu lại đã thấy xà mẫu kia bỗng nhiên ngọ nguậy cái đầu, có chút gian nan giãy dụa thân thể.
Đột nhiên hiện ra bộ phận có chút ngạo nhân trên người.
Tuy rằng là sắc dụ cực kỳ rõ ràng, nhưng nàng tin tưởng chỉ cần là nam nhân sẽ không thể không động tâm, mà chỉ cần động tâm, nàng liền có biện pháp.
Hứa Tiên nhìn mà tấm tắc lấy làm kỳ, không nghĩ tới ở dưới loại trạng thái này, nàng còn có thể làm ra loại động tác yêu cầu cao độ như vậy.
- Quan nhân!
Theo một thanh âm hơi chút oán giận lại động nhân vang lên, xà mẫu chỉ thấy một bạch y nữ tử từ trong bóng tối đi ra.
Đợi cho thấy rõ dung mạo của nàng, thì không khỏi ngây người, trên đời dĩ nhiên có nữ tử mỹ lệ như thế, khiến nàng không khỏi xấu hổ tự thẹn.
Hứa Tiên xấu hổ sờ sờ đầu, mà đại xà trong góc phòng kia bỗng nhiên ngẩng đầu bò dậy, hướng về phía nàng làm ra vẻ lấy lòng.
Bạch Tố Trinh xoa xoa đầu đại xà kia.
Trong miệng cũng phát sinh tiếng ti ti, đại xà liên tục gật đầu, phảng phất như nghe hiểu ngôn ngữ của nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...