Hứa Tiên Chí


Nói đến mọi người toàn thân đều là run lên.

Bọn họ đang ở trong cái gọi là "cho dù không làm qua bao nhiêu chuyện xấu, ít nhiều cũng dính chút nước bẩn.

Nhưng nhìn thấy cảnh tưởng rộn ràng nhốn nháo ngoài cửa, nếu là thực bị người tố cáo, mới vừa rồi Huyện lệnh đại nhân tàn nhẫn cỡ nào, bọn họ đều đã nhìn vào trong mắt.
Chút liền có một nha dịch đi ra, nói bản thân từng nhận một ít hối lộ, bất quá cũng đều là chút bạc vụn, còn giúp Bao giáo đầu uy hiếp qua những ai.
Hứa Tiên liền sai người đánh hắn mười đại bản, sau đó nói:
- Được, nhận thức sai lầm là bước đầu tiên để sửa đổi.

Từ hôm nay trở đi ngươi chính là bộ đầu.
Nước quá trong ắt không có cá, hắn cũng không thanh liêm đến mức cực đoan như Hải Thụy vậy.
Bộ khoái kia vui mừng lớn, mười đại bản vừa rồi đều là người của mình đánh, bất quá tổn thương chút da thịt.

Hiện tại đã có thể làm lên bộ đầu, vội vã quỳ xuống:
- Cảm ơn đại nhân!
Các bộ khoái khác, chỉ hận chính mình ra tay chậm.

Bọn họ thậm chí đám tiểu lại cũng đều nhao nhao khai thật, Hứa Tiên cũng đều xử phạt nhẹ tay.

Hắn đương nhiên biết được trong đó có rất nhiều người không hoàn toàn khai thật, bởi vì hắn hơi chút tập trung tinh thần.

Tâm tư của mọi người liền tự động hiện lên trong trái tim của hắn.

Hầu hết đều là đang kiểm điểm lỗi lầm của mình.


Loại cảm giác này cùng với nói là đang dùng pháp thuật, chẳng bằng nói là trời sinh đã có năng lực đọc hiểu tiếng lòng của người khác.
Nhưng Hứa Tiên cũng không nóng lòng nhất thời, lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt, thiện ác đến cùng, tất sẽ có báo ứng.
Bách tính bên ngoài nha môn thấy tình trạng này càng hân hoan cổ vũ.
Một lão phụ cầm mẫu đơn kiện nét mực chưa khô đi tới trước công đường quỳ xuống, còn chưa nói minh bạch chuyện gì, đã khóc té ngã trên mặt đất:
- Con ta Tiểu Mao Tử thật khổ a!
Cũng may có thư cáo trạng ở đó, bộ đầu liền đem thư cáo trạng trình lên cho Hứa Tiên.

Hứa Tiên vừa nhìn đã giận tím mặt:
- Thuế lại ở đâu?
Thuế lại vội vã quỳ xuống trong đường:
- Đại nhân!
Hứa Tiên híp mắt lại nói:
- Ngươi cường ngạnh dắt mất trâu cày của lão phụ này, còn đánh ấu tử tám tuổi của hắn?
Thuế lại kêu oan nói:
- Đại nhân a, tiểu nhân oan uổng a, là điêu dân này chống cự, không chịu giao nộp thuế, tiểu nhân mới dắt trâu của hắn.

Hài tử kia là bị trâu đá, tiểu nhân cũng cảm thấy rất đau lòng.
Lão phụ khóc lóc hô lên:
- Rõ ràng là bị ngươi đá! Tiểu Mao Tử không cho ngươi dắt trâu, người liền đem hắn đá ngã, đập đầu vào tảng đá, liền không dậy được nữa.

Đại nhân xin làm chủ cho ta a!
Hứa Tiên chịu đựng giận dữ nói:
- Hắn chống là loại thuế gì?
- Là thuế sơn tặc?
- Đây là thuế gì? Sao ta chưa từng nghe qua triều đình có loại thuế này.
- Là...là Huyện thừa đại nhân đinh ra, vì trù tư đánh đuổi sơn tặc xung quanh.
- Vậy ngươi phải đi bồi Huyện thừa đại nhân đi sao!
Thuế lại nói:
- Đại nhân, tiểu nhân oan uổng.

Hài tử kia thực không phải ta đánh chết, là điêu dân này cố tình vu hãm ta!
Sau đó nói với lão phụ kia:
- Ngươi nói ta đánh chết hài tử nhà ngươi, có ai có thể làm chứng.

Nếu không có chứng cứ, đó là vu cáo...
Hắn một phen miệng lưỡi xảo quyệt, khéo lẽo, lão phu kia một chữ bẻ đôi cũng không biết, làm sao tranh luận lại được với hắn.

Chỉ chốc lát sau đã á khẩu không trả lời được, chỉ là khóc lóc thảm thiết.
- Đại nhân, ngài nhìn thấy rồi đó.

Hiển nhiên là điêu dân này đang vu hãm tiểu nhân, ngài nghìn vạn lần không nên mắc lừa a!
Nếu là quan lại tầm thường có thể còn muốn tỉ mỉ phân biện một phen, miễn cho oan uổng người tốt, nhưng Hứa Tiên chỉ nói:
- Dùng đại hình!
Thuế lại này rất nhiều tâm tư quỷ quái đều rõ ràng hết thảy ở trong mắt hắn.


Hắn ngồi trên cương vị này sẽ không phải dựa vào trí mưu xử án gì đó, cổ đại hình phạt nhiêm khắc, tra tấn, bức cung đã dùng được như thế.

Vậy thì phải cho những người này hảo hảo nếm thử tư vị trong đó.
Thuế lại chịu hình không nổi, không bao lâu sau liền mồm năm miệng mười cung khai ra, cũng bị nhốt vào đại lao.

Cứ như vậy từng phần cáo trạng một được trình lên, theo Hứa Tiên xem ra quả thực là huyết tích loang lổ.

Có người một lời vô ý, đã bị Bao Giáo Đầu đánh chết bên đường.

Có thê nữ gặp phải Phùng Huyện thừa dâm nhục, cáo trạng không cửa, treo cổ tự sát.
Trong đó cáo trạng Bao Giáo Đầu đã chết kia là nhiều nhất.

Thế nhưng cáo trạng liên quan mạng người lại có vài loại, thứ nhì là Phùng Huyện thừa.

Trong đường này mây tiểu lại cũng hầu hết đều là nanh vuốt chó săn của Phùng gia.

Không tốn quá nhiều công phu đã bị Hứa Tiên quét sạch một mẻ.

Mà nhiều đơn kiện như vậy, lại không có một cái nào là tố cáo Phùng Chi Hồng, nhiều lắm chỉ là cáo trạng quản gia Phùng phủ chiếm đoạt nhà cửa ruộng đất.
Hứa Tiên dựa vào Tha Tâm Thông, căn bản không cần xem lời nói, sắc mặt.

Nếu nhận tội thì tha, không chịu nhận tội hết thảy đại hình hầu hạ.

Không đến chính ngọ đã xử lý xong xuôi mọi chuyện.

Đem đại lao nhốt đầy phạm nhân.

Chỉ là rất nhiều nghi phạm giấu kín ở trong Phùng phủ bên ngoài thành, chưa kịp tróc nã, còn có một ít sơm lâm tặc phỉ gào thét.
Nơi đây nạn trộm cướp cực kỳ nghiêm trọng, một vài nhóm phỉ tặc ẩn tàng trong núi lớn, hễ có cơ hội liền xuống núi cướp bóc.

Phùng Huyện thừa năm xưa tuy rằng nói muốn thu thuế trị an, nhưng càng là sửa trị, nạn trộm cướp lại càng nhiều.


Mọi chuyện tệ hại như ngày hôm nay tự nhiên liền rơi xuống trên đầu Hứa Tiên, bất quá trong lòng hắn đã có lập kế hoạch.
Trong Phùng phủ, Phùng Chi Hồng sai người đem lên tất cả thi từ của Hứa Tiên treo trên tường đều xé đến tan nát thành từng mảnh, mới thoáng dẹp yên lửa giận trong lòng.

Hắn không ngờ tới Hứa Tiên dĩ nhiên lớn mật như vậy, một lòng muốn cùng hắn đối địch.

Nói vậy hôm qua một bộ dáng nghe lời, phối hợp đó cũng chỉ là vì cứu ra Trần Luân.
Ngồi trở lại trên ghế thái sư, lại hỏi người tới báo tin kia:
- Nha dịch tiểu lại đều là người chịu ân huệ của chúng ta.

Sao lại chịu nghe mệnh lệnh của Hứa Tiên.
Hắn nguyên bản tự tin lớn nhất chính là trong huyện nha đều là người của bọn hắn.

Vô luận Hứa Tiên muốn làm cái gì đều đừng nghĩ tránh được cơ sở ngầm của bọn hắn, lại không ngờ tới chỉ trong chốc lát thì tình thế đã nghịch chuyển.
- Lão gia, Hứa Tiên kia cực kỳ có uy thế.

Hắn vừa nói một câu, không ai dám không nghe.
Một bên Trương Đức An kêu lên:
- Lão gia, Hứa Tiên kia là biết pháp thuật.

Năm xưa ta chính là bỗng nhiên không tự chủ được, mới lưu lạc đến nông nỗi này.
- Pháp thuật, pháp thuật, bất quá là chút kỳ môn thuật số mà thôi, lại dám ở Lĩnh Nam này khoe khoang!
Kinh doanh tại An Long Huyền nhiều năm, Phùng Chi Hồng kiến thức rộng rãi, cũng đã gặp qua một vài Vu sư, xác thực là mưu mẹo thủ đoạn không tệ.

Nhưng nhiều nhất chỉ có thể lặng lẽ hại người, lại không lên được mặt bàn, chỉ càn tìm được bản tôn, hơn mười hộ vệ cùng vây công mà lên, lập tức có thể đem hắn chém giết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui