Ma đầu kia chính là năng lượng phản diện, chính là dục vọng chi niệm của con người.
Tín ngưỡng chi lực lại đan xen giữa hai thứ đó, là sự tôn sùng của con người đối với hoàng quyền, và các vị thần.
Ma đầu rất khó bị tiêu diệt, đừng nói là đao kiếm tầm thường, chính là linh lực thậm chí kiếp lôi đều đối với nó không hề có biện pháp.
Do đó nó mới có thể ở trong độ kiếp họa loạn nhân tâm.
Hắc ám chi lực của Bạch Tố Trinh đúng là có thể đơn giản tiêu diệt nó, nhưng Hứa Tiên lại không muốn nàng vào loại thời gian này thôn phệ loại đồ vật kỳ quái đó.
Bất quá trong phật pháp ngược lại có một loại có thể chế phục nó.
Bên kia là cảnh giới cao nhất của Đại Lôi Âm Thuật "Sư Tử Hống".
Cái gọi là "Diễn pháp vô vi, do Sư Tử Hống, theo đó mà nói, giống như sấm nổ".
Nghe đồn Sư Tử Hống chính là Như Lai chính thanh, đánh bại tất cả ma chướng phiền não, khiến rất nhiều tiểu trùng sợ hãi.
Phiền não cũng tốt, ma chướng tiểu trùng cũng được, đều là xưng hô đối với ngoại ma.
"Cửu Tự Chân Ngôn" của Hứa Tiên chưa tu thành, Đại Lôi Âm Thuật vốn chưa tới cảnh giới này.
Bỗng nhiên gặp được chuyện này, đơn giản liền thử một lần, thổ nạp phát ra tiếng:
- Hừ, còn không chịu tỉnh ngộ!
Một mảnh kim sắc quang ba, đem ma đầu kia đánh bay ra ngoài, biến mất không thấy.
Tiếng này người khác không nghe thấy, chỉ có Bạch Tố Trinh tại hậu đường có điều cảm ứng, âm thầm vui vẻ thay hắn.
Hứa Tiên chậm rãi điều hoà khí tức, trong lòng cũng thấy mừng rỡ, tuy rằng Sư Tử Hống ngay cả tiểu thành cũng không tính là.
Nhưng đã bị hắm tìm đến một điểm môn khiếu, đạt được điểm chí cao bí quyết này, lại tu "Cửu Tự Chân Ngôn", tất nhiên là nước chảy thành sông.
Chỉ thấy Trần Luân cả người chấn động, nhìn Trần phu nhân không nói gì mà rơi lệ.
Trong lòng chợt sinh ra một trận yêu thương.
Đây dù sao cũng là thê tử kết tóc của bản thân.
Nàng theo chính mình lưu lạc đến tận đây, lại có thể nào trách nàng được! Không khỏi mở miệng ra nói:
- Hai hài tử đang ở nơi nào?
Sắc mặt Trần phu nhân như sương, đem hai hài tử ôm ra cùng hắn gặp lại.
Trần Luân thấy hài tử không có việc gì, không khỏi khóc rống một hồi, chỉ nói mới vừa rồi là chính mình ăn nói lung tung, xin phu nhân chớ trách.
Cứ như vậy, sắc mặt Trần phu nhân mới thoáng hòa hoãn hơn chút.
Hứa Tiên ban tặng cho họ ba mươi lượng bạc, để cho bọn họ ở trong thành tìm nơi ở lại, cũng khuyên nhủ nói:
- Bất quá ta có một lời, ngươi lại ghi nhớ ở trong lòng.
Ngươi sau khi trở về cần phải đọc nhiều sách thánh hiền! Tâm tồn chính niệm mới có thể tránh khỏi tai họa.
Bằng không, ma đầu còn có thể lại hấp dẫn đến.
Trần Luân cung kính đồng ý, rồi lại nói:
- Hứa đại nhân, mới vừa rồi còn thỉnh người lưu tâm.
Tại hạ từ tri huyện làm được Tri Phủ, đối với xử lý chính vụ này coi như là rất có tâm đắc.
Một sư gia vẫn còn xưng được, để báo đáp ân tình của đại nhân!
Hứa Tiên gật đầu nói:
- Chờ ngươi an trí thỏa đáng lại nói tiếp đi!
Nhìn thân ảnh Trần Luân rời đi, Vân Yên yếu ớt than thở:
- Hắn đã bị bẻ gẫy, có thể là nếm thử tư vị bị trúng tên, mới cấp bách khó dằn nổi muốn nắm lại một chút quyền lực đi sao!
- Có thể là vậy! Vân sư gia ngươi hảo hảo xử lý sổ sách, ngày mai ta sẽ hướng điểu huyện thừa kia làm khó dễ.
Ta về trước đi tu luyện một trận...
Hứa Tiên ở trên môi của nàng khẽ hôn một cái, bước nhanh trở lại hậu nha.
Vân Yên sờ sờ khóe môi, mỉm cười cúi đầu tiếp tục công tác.
Hứa Tiên khoanh chân nhập định, dựa vào mới vừa rồi đạt được một điểm linh quang kia, mặc niệm "Liên hoa sinh sĩ, Kim Cương Kim Cương chú" thủ ấn trong tay biến ảo.
Từ Bất Động Minh vương ấn đến Ngoại Phược Ấn cho đến há mồm nói thủ ky khán trận.
Thân hình hắn bỗng nhiên trở nên như ẩn như hiện, dần dần đã hoàn toàn biến mất tại chỗ cũ.
Chỉ qua chốc lát mới lại hiển lộ chân thân, than thở:
- Nguyên lai "Trận" tự quyết là có công hiệu như vậy.
Đến tận thời khắc này rốt cục đem "Cửu Tự Chân Ngôn" tu đến đệ lục tự, còn lại tam tự nữa.
Không trước vượt qua trung thiên kiếp thậm chí đại thiên kiếp, liền ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Lục thần thông cũng là như vậy, sau đó ba loại thần thông, Thần Cảnh Thông, Túc Mệnh Thông, Lậu Tẫn Thông cũng là như thế.
Thật muốn đem Cửu Tự Chân Ngôn đều là vô nguyên chi thủy, vô bản chi mộc, ngay cả phân nửa công dụng đều không phát huy ra được.
Hứa Tiên nói:
- Thế nhưng ta tu Tinh Túc Hải Chu pháp môn, chung quy không thể giữa đường thay đổi đi sao!
- Cái này ta cũng không quá lý giải, tuy rằng nói là đại đạo tam thiên, nhưng trong đó pháp môn thành thục kỳ thực cũng không nhiều.
Có thể như quan nhân ngươi đồng thời có được hai loại pháp môn như vậy, đúng là hiếm có.
Ngươi sao không đem Phật môn chính pháp mà Pháp Hải thiền sư dạy cho ngươi hảo hảo tham tập một chút, lại đưa ra quyết định.
Hứa Tiên nói:
- Nương tử nói có lý!
Hôm nay đang là lúc chuẩn bị chiến tranh, hắn tuyệt sẽ không bỏ qua bất luận một loại cơ hội tăng thêm lực lượng nào.
Ai biết tương lai hắn sẽ phải đối phó với đối thủ ra sao.
Địa Tiên hắn không sợ hãi, Thần Tiên thì tương đối khó chút, nếu là Thiên Tiên mà nói, đó cũng chỉ có nước thúc thủ chịu trói.
Trong đầu tin tức liên quan đến phật pháp rộng lớn như biển, đó đều là năm xưa Pháp Hải truyền cho hắn, cũng có pháp môn ngưng kết Xá Lợi, Hứa Tiên nhân tu tập Tinh Túc truyện tập lục, tự biết không có biện pháp cải tu pháp khác, nên cũng chưa từng tỉ mỉ nghiên cứu qua.
Hôm nay đại khái đánh giá, liền biết trong đó huyền ảo ẩn sâu, không hề ở dưới Lục Thần Thông.
Nhưng hắn tỉ mỉ cân nhắc một lát, cũng không tìm được phương pháp lưỡng giả kiêm tu.
Đơn tu một viên Xá Lợi đã rất không dễ dàng, còn muốn ở trên cơ sở một loại pháp môn khác tu tập, càng là ngàn vạn khó khăn.
Hắn mặc dù dựa vào rất nhiều cơ duyên xảo hợp, đạo hạnh dũng mãnh tinh tiến, nhưng kiến thức cùng kinh nghiệm chung quy vẫn có chút nông cạn.
Hứa Tiên chán nản mở hai mắt ra, hướng về phía Bạch Tố Trinh xoa xoa tay.
Bạch Tố Trinh nói:
- Thực ngu ngốc!
Hứa Tiên kinh ngạc, đã thấy Bạch Tố Trinh cười vẫy tay với hắn:
- Đã lâu không gặp.
Hứa Tiên cười khổ:
- Ngươi rốt cục đã đi ra.
Bạch Tố Trinh ôm bụng cười:
- Bởi vì đói quá mà!
- Đói?
Hứa Tiên đương nhiên biết đây không phải ý tứ muốn ăn cơm, loại lực lượng Hắc Ám này mang đến tác dụng phụ, chính là cảm giác đói vô cùng tận:
- Cách thời gian thôn phệ Ứng Long mới chưa qua bao lâu, ngươi sức ăn quá lớn thì phải!
Bạch Tố Trinh nói:
- Nhưng vẫn là đói, quan nhân ngươi có ý kiến gì sao?
Ở dưới loại uy hiếp này, Hứa Tiên quả đoán đáp:
- Không có!
- Vậy là tốt rồi!
Trên mặt Bạch Tố Trinh bỗng nhiên lộ ra thần sắc e thẹn ôn nhu, vuốt ve tiểu phúc trơn nhẵn:
- Vì hải tử, cần dự trữ nhiều lực lượng một chút.
Hứa Tiên cười trong lòng, đây là mệnh môn của nàng sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...