Bạch Tố Trinh khẽ vuốt sợi tóc, cười nói:
- Vẫn là chiếm tòa đại trạch của Phùng phủ càng thực tế hơn một chút.
Hứa Tiên nói:
- Không nên coi thường quan nhân nhà ngươi!
- Sao nào, vi thê đúng là toàn tâm toàn ý tin tưởng quan nhân hứa hẹn nha!
Bạch Tố Trinh đưa tay đặt tại ngực:
- Mặc dù là ta đây, cũng như vậy.
Để Hứa Tiên rất là khuây khoả, từ sau ngày đó, nàng đã lại khôi phục nguyên trạng.
Trang nhã rộng lượng, ôn nhu dễ thân, nhưng mơ hồ vẫn lại có chút khác với quá khứ.
Rõ ràng ở vào trung tâm nguy cơ, nàng lại có vẻ bình yên như vậy.
Loại bình yên này không phải làm bộ ra, mà là từ trong tận đáy lòng lộ ra, để hắn có thể cảm giác được, phảng phất như thực sự là đang toàn tâm toàn ý tín nhiệm hắn.
Khi sắc trời đã muộn, thiệp mời đưa đến, đỉnh đầu cỗ kiệu đem Hứa Tiên đón tới Phùng phủ.
Ở trước cửa nhìn thấy Phùng Chi Hồng trong truyền thuyết này, ngoài ý liệu phong lưu nho nhã, toàn bộ không giống Phùng Huyện thừa hèn mọn kia.
Vừa gặp được Hứa Tiên đã cực kỳ nhiệt tình nói:
- Tại hạ Phùng Chi Hồng, ngài chính là Hứa Thám Hoa phải không! Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, mới tới mời ngồi.
Phùng Chi Hồng cầm tay đem Hứa Tiên đón vào trong khách phòng:
- Ta đối với ngươi thật đúng là ngưỡng mộ đã lâu, ngài lại mời nhìn xem, hay một câu "Minh nguyệt kỷ thì hưu, bả tửu vấn thanh thiên..."
Hứa Tiên chỉ thấy trong phòng khách có treo đều là thi tử của chính mình, dáng dấp người trước mắt vui mừng sùng kính tuyệt đối để người không thể sản sỉnh ra chút ác cảm nào.
Hứa Tiên cũng không quá hiểu đánh thái cực, chơi cái gì ngôn ngữ quan trường cộng thuật, trực tiếp nói thẳng:
- Sao không thấy lệnh đệ đâu? Ngày hôm nay đúng là hay một đòn ra oai phủ đầu, còn có giáo đầu quý phủ, may mà ta hiểu chút võ nghệ, bằng không e là đã đột tử đầu đường rồi.
Sắc mặt Phùng Chi Hồng bị kiềm hãm, không nghĩ tới Hứa Tiên chẳng biết cấp bậc lễ nghĩa như vậy, nhưng lại lập tức khôi phục miệng cười nói:
- Tiểu đệ không hiểu chuyện, đụng chạm tới đại quan nhân, ta ở chỗ này thay hắn bồi tội.
Người đại nhân có đại lượng, tất nhiên sẽ không để ở trong lòng.
Ta đây có chút lễ mọn dâng lên, thay hắn xin lỗi với ngài.
Nhẹ nhàng vỗ tay một cái, liền có hạ nhân dâng lên một hộp gấm.
Hứa Tiên tiếp nhận hộp gấm, tiện tay mở ra, chỉ thấy trong đó một khối Ngọc Như Ý dài hơn một thước, oánh bạch trong sáng, phi thường hiếm thấy.
Hắn nhìn vào cũng nhịn không được cảm thấy yêu thích, chuẩn bị cầm lại cho hai vị thê tử xem xét một chút.
Để Phùng Chi Hồng khóe mắt lại là co giật một trận, nào có đạo lý ngay mặt mở ra lễ vật, trong lòng giễu cợt có thừa, cũng thở phào một hơi, xem ra Hứa Tiên cũng không phải là hạng người dầu muối đều không ăn.
Chỉ cần có lòng tham vậy thì dễ làm.
Nhưng đâu có thể cảm nhận được tâm tình của Hứa Tiên lúc này.
- Đây đều là việc nhỏ, Bao Giáo Đầu gì đó, đúng là đã chính mồm vu cáo bản quan.
Hôm nay nể trên mặt mũi của Huyện thừa đại nhân, lại tha hắn một lần, nhưng không thổ ra được khẩu ác khí này, suy nghĩ thực sự không thông đạt được.
Hứa Tiên đem Ngọc Như Ý ước lượng, ngược lại cũng hiểu tâm ý của Phùng Chi Hồng.
Hai huynh đệ bọn họ trước ngạo mạn, sau cung kính là vì muốn chính mình hiểu rõ.
Ở đây làm quan vui chơi, ngay cả một nha dịch cũng đều không điểu khiển được.
Hiện tại lại là cho một bậc thang, lôi kéo bản thân cùng bọn họ ăn trong một nồi.
Thức ăn gì đó, cũng đều là mồ hôi nước mắt nhân dân mà thôi, vừa dính vào vật ấy, liền cùng bọn họ thành cá mè một lứa.
- Ngươi nói cẩu nô tài không có mắt nhìn người kia, ta lần này để hắn qua đây nhận tội.
Phùng Chi Hồng thống khoái truyền lệnh xuống.
Khiến Hứa Tiên có chút ngoài ý muốn, hắn sở dĩ thả Bao Giáo Đầu kia trở lại.
Thứ nhất là lúc đó tình thế có hạn, thứ hai là muốn tìm cớ phát tác bọn họ nếu dám bao che, tự nhiên là có thể trực tiếp đối phó.
Vả lại vấn đề vũ lực, hoàn toàn không cần lo lắng, hắn một quyền là có thể ấn chết bọn họ.
Hôm nay nếu chịu đem người giao cho mình thì phát huy phát huy quyền lợi của quan liêu cổ đại, đem hắn nghiêm hình tra tấn một phen.
Không tin hắn không nói chút gì đó, chung quy có thể dính líu lên trên người Phùng Chi Hồng này.
Hôm nay tới đây là có thể danh chính ngôn thuận thẩm phán bọn họ.
Nếu là hành sự lung tung, bên trên mặt trên còn có Tri Phủ thậm chí một đám Giám Sát Ngự Sử, và Lương Vương đã kết hạ tử cừu kia.
Dễ dàng ngược lại dễ dàng, chỉ là chức Huyện lệnh này của bản thân sợ là làm không được lâu dài.
Trong kinh Phan Ngọc lại muốn thay hắn phiền não.
Phùng Chi Hồng đem Hứa Tiên dẫn tới trên lầu cao, lúc này ánh trăng tỏa ra thanh huy, từ chỗ đó có thể quan sát được cả thị trấn.
Tự có một loại màu sắc cổ hương tinh trí.
Chỉ là xung quanh thành nhỏ sơn trọng thủy phục, ngăn cách.
Chỉ có một sơn đạo gồ ghế không bằng phẳng cùng thế giới bên ngoài tương thông.
Nhưng trong núi thỉnh thoảng lại có dã thú không biết tên tru lên.
Giữa núi mọc lên yên chướng bạch sắc, trong đó không biết có bao nhiêu hiểm ác đáng sợ, nào cho phép phàm nhân tùy ý qua lại đó?
Trên ban công đặt một cái bàn nhỏ, mấy đĩa thức ăn, một bình thanh tửu, nâng chén đối ẩm nếu không phải người trước mắt, tâm tư bất chính, liền có một phen diệu thú.
Phùng Chi Hồng ăn nói thanh nhã, đúng là người đọc sách nhất lưu, lấy kinh nghiệm dùng điển ngâm gió ngợi trăng tầm chương trích cú thuộc như lòng bàn tay.
Hứa Tiên nếu không phải đã gặp qua là không quên được, hầu như đem điển tịch đọc vài lần, sợ rằng còn không thể cùng hắn đối ứng.
Phùng Chi Hồng nói:
- Ở đây còn ngại hẻo lánh, đợi được dàn xếp xong xuôi, chúng ta cộng phó phủ thành, để Niên Tri Phủ làm chủ an bài một bàn tiệc rượu, vì lão đệ ngươi đón gió tẩy trần.
Hứa Tiên buông chén rượu, cười gượng một chút quả nhiên là quan lại bao che cho nhau.
Trong lúc nói chuyện, quản gia đã đưa lên tin:
- Lão gia Bao Giáo Đầu đã uống thuốc độc tự sát.
Hắn hai mắt buông xuống, ngữ khí bình tĩnh, phảng phất như đang nói một chuyện vô cùng bình thường.
Phùng Chi Hồng cười nói:
- Xem như hắn còn biết chút lương tri, tự biết mạo phạm thánh hiền, không dám sống tiếp ở nhân thế.
Chết được tốt, chết được tốt!
Hứa Tiên cả kinh, không ngờ tới hắn đối với người một nhà cũng hung ác như vậy, vẫn là nói lời lừa dối, nhíu mày nói:
- Nói như thế nào cũng là một cái mạng người, sao có thể khinh miệt như vậy được?
- Mạng người? Thảo dân thô lỗ không hiểu văn chương như vậy, lẽ nào có thể cùng chúng ta, những chi sĩ cao nhà này đánh đồng sao? Khổng Tử nói: lẽ không tới thứ nhân, hình không hơn đại phu.
Chính là đạo lý này.
Phùng Chi Hồng cười lắc đầu:
- Hứa đại quan nhân, ngươi hiểu được chứ?
Hứa Tiên nói:
- Án xảy ra mạng người, cần do ngỗ tác nghiệm thi!
Phùng Chi Hồng nói:
- Ngỗ tác vừa mới rồi còn ở bên trong phủ, mời Trương đại phu đi ra!
Hứa Tiên vừa thấy Trương đại phu kia đi đến, kinh ngạc đứng dậy:.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...