Hứa Tiên lấy ra một viên Kim Đan nói:
- Lão trượng quan tâm dân sinh như vậy, không phụ hồ quân chi vị, trong lòng vãn bối thật là cảm phục, nguyện đem Kim Đan tặng cho, biểu đạt kính ý.
Lão hán khoát khoát tay cự tuyệt:
- Vật ấy cùng ta đã mất đi trọng dụng.
Thiên hạ phân loạn sắp tới, nhưng vô luận thế đạo ra sao, chỉ cần có một ngụm cơm ăn, liền không coi là quá xấu.
Hắn chống gối đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên người:
- Bất quá vị ác khách này sẽ để các ngươi đến chiêu đãi.
- Ác khách?
Hứa Tiên đang kỳ quái, bỗng nhiên cảm giác phương bắc truyền đến một cổ linh lực ba động cường đại, hắn lấy Thiên Nhãn nhìn ra xa, chỉ thấy một tòa vân sơn nguy nga, lấy xu thế áp thành, hướng phía nam cuốn theo tất cả mà đến.
Chỗ đi qua, cuồng phong nổi lên bốn phía, mưa to như trút, ngày đêm luân chuyển.
Trên Động Đình hồ âm phong điên cuồng nổi lên, trọc lãng bài không giống như đêm đen.
- Hắn sớm muộn gì cũng sẽ tìm các ngươi phiền phức.
Bất quá có Nữ Oa này ở đây, nói vậy các ngươi vẫn có thể ứng phó được.
Lão hán nhìn Bạch Tố Trinh một cái:
- Ngao Kiền thông hiểu thiên cơ, tinh thông thuật số, hắn đem vật kia giao cho ngươi.
Ngươi tự giải quyết cho tốt đi sao! Không nên dẫm vào vết xe đổ năm xưa của hắn.
Tiện tay đem tẩu thuốc khoát lên trên vai, hóa thành một đạo hắc quang biến mất tại phía chân trời.
Giữa mây vẩy và móng đột hiện, không ngờ cũng là một con chân long.
Hứa Tiên than thở:
- Vị ác khách này thật đúng là ác khách!
Hắn đã cảm giác được thân phận của người tới.
Bạch Tố Trinh mỉm cười:
- Chúng ta đi chiêu đãi một chút đi sao!
Bọn họ nhìn nhau cười.
Đều nắm một tay của Ngao Ly, cùng nhau bay về phía Động Đình hồ, ngăn lại tiền phương mây đen đang cuồn cuộn áp xuống kia, lại bị mây đen cấp tốc nuốt hết, vây quanh.
Trong mây đen hình như có cự thú du duệ, tiếng sấm điện thiểm không ngừng.
Hứa Tiên cao giọng:
- Ngao Nghiễm, không cần trốn trốn tránh tránh, mau mau hiện thân đi!
Trong mây đen lộ ra một con cái kim sắc long đầu thật lớn, thả ra quang mang xán lạn như thái dương.
Chỗ uy nghiêm hoa lệ, so với Hứa Tiên ngày trước từng gặp, kim sắc long thân của Ngao Hạo cường đại hơn đâu chỉ gấp trăm ngàn lần.
Ngao Nghiễm mở ra long khẩu thật lớn đầu long nha chen lẫn, dùng một thanh âm thong thả mà uy nghi nói:
- Ngao Khôn biết không phải là đối thủ của ta, đã để các ngươi đến gành trách nhiệm! Bất quá cũng vừa vặn, Ngao Ly, niệm tình đồng tộc, giao ra toàn bộ thần ấn, ta có thể chuyện cũ sẽ bỏ qua, tha tính mệnh của ngươi, trở lại Tây Hồ của ngươi đi thôi!
Ngao Ly nói:
- Ngao Khôn? Đó là ai?
Ngao Nghiễm nói:
- Ngươi không biết? Điều này cũng khó trách, sau khi Ngao Kiền cùng hắn phản bội, đã không cho phép bất luận kẻ nào được nhắc tới hắn.
Bất quá hắn hẳn là cừu nhân của ngươi.
Cha ngươi làm những chuyện ngu xuẩn kia, hơn phân nửa đều là hắn dạy dỗ, tối hậu càng vì những phàm nhân như con kiến hôi kia mà chết.
Quả thực ngu xuẩn đến cực điểm.
Hứa Tiên thì vững tin suy đoán trong lòng.
Lão hán vừa rồi hắn nhìn thấy kia, liền cảm thấy được có vài phần quen thuộc.
Không khỏi nghĩ lại năm xưa, trên đại trạch, nhị long giương mắt, huynh đệ đánh một trận, Càn Khôn toại định, thắng thì vĩnh cư Trường Giang, bại thì nhập chủ Động Đình, tiếp nhận Vân Mộng tiên tử, thành Động Đình hồ quân này.
Ngao Ly tức giận:
- Không cho phép ngươi nói xấu cha ta!
Ngao Nghiễm cũng không để ý tới nàng nữa, nói với Bạch Tố Trinh:
- Dực Hỏa Xà, ngươi là Nhị Thập Bát Tinh Tú, ta không tiện giết ngươi, nên mau mau chạy trối chết đi thôi!
- Về phần ngươi, Hứa Tiên, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!
Ánh mắt của hắn rốt cục rơi vào trên người Hứa Tiên, như là quan toà chấp chưởng hình luật làm ra tuyên án cuối cùng, không ai có thể vi phạm.
Bạch Tố Trinh chắn ở trước mặt Hứa Tiên:
- Vậy thì xem hôm nay sẽ là ngày chết của ai đi!
Ngao Nghiễm nói:
- Ngươi tự chịu diệt vong, không được trách ta đấy!
Dòng xoáy mây đen xoay tròn, ba người đang ở trung tâm dòng xoáy.
Đầu rồng của Ngao Nghiễm lui vào trong tầng mây, trong đó tản mát ra một cổ linh lực dồi dào như biển, ngay cả Hứa Tiên cũng âm thầm kinh hãi, Ngao Nghiễm xâm lấn Trường Giang xem ra không phải phát điên.
Mà là thật có không thể địch nổi thực lực.
Mặc dù là bản thân thời gian toàn thịnh, cũng tuyệt đối không thể cùng Ngao Nghiễm hiện tại địch lại, không khỏi nhìn phía Bạch Tố Trinh, trận này thắng bại đều nằm ở trên người một mình nàng, quả nhiên là số mệnh a!
Bạch Tố Trinh đã nhắm lại hai tròng mắt, trong hai tay hiện lên một đoàn hắc ám, nhưng đoàn hắc ám này khi thì mở rộng, khi thì thu nhỏ lại, dường như có chút vận chuyển mất linh.
Hứa Tiên không khỏi thân thiết nói:
- Nương tử?
Bạch Tố Trinh nắm cổ tay, nhíu lại đôi mi thanh tú:
- Có chút không đúng!
Trong mây đen lại trở nên đen như đêm.
Nhưng điện thiểm không gián đoạn, lại không ngừng chiếu sáng bốn phía.
Tiếng sấm nổ như là đập vào lỗ tai người ta.
Bỗng nhiên bổ ra mấy trăm đạo thiểm điện, đan vào thành điện võng chụp về phía ba người.
Hứa Tiên tiến lên bắt lấy điện võng, không nhìn điện lưu công kích, đem nó xé tan.
Một chiêu này tuy rằng rất mạnh, nhưng so với lực lượng kiếp lôi vẫn là kém hơn không ít.
Trên mặt nước Động Đình hồ, bốc lên hàng ngàn hàng vạn thủy trụ, xông thẳng vân tiêu, đều sinh ra lân trảo, hóa thành một con thủy long dài trăm trượng, ở trong mây đen mặc lăng xoay quanh.
Ngao Ly đã dung hợp một mai thần ấn, vội vã khống chế thủy lực của Động Đình hồ, khiến nó không chịu Ngao Không thao túng, nhưng kết quả dĩ nhiên thất bại.
Lực khống chế của Ngao Nghiễm đối với thủy lực càng ở trên hồ thần như nàng.
Bỗng nhiên có vài thủy long dài gần trăm trượng từ trong mây đen chui ra, dương nanh múa vuốt đánh về phía ba người trong dòng xoáy.
Ba người giống như không đem loại chiêu số này đặt ở trong mắt, cũng không trở ngại thủy long chạm đến ba người, một khắc đó, bỗng nhiên đồng thời bạo tạc.
Phát sinh một tiếng nổ ầm ầm, sóng khí đem vân sơn nồng hậu đánh cho xơ xác.
Ánh dương quang từ trên trời giáng xuống lại che khoogn được một mảnh lam quang lóa mắt kia.
Trung tâm lam quang như là có vô số bọt khí vỡ tan, cảnh tượng long lanh.
Ngao Nghiễm đúng là trong lúc tiện tay đem Thủy Linh chi lực bình thường trực tiếp luyện thành quỷ thủy thần lôi, lại hóa thành thủy long công kích ba người, uy lực của nó to lớn, đó là ngọn núi cũng bị nổ thành bình địa.
Lúc này Ngao Nghiễm cũng hiện ra chân thân, lại không phải là long thân thon dài tầm thường, mà là sườn sinh ra hai cánh, trên lưng rồng mọc ra xương gai cao lớn.
Long thân dài vài trăm trượng thẳng như núi, lơ lửng đứng ở trong bầu trời, nguy nga như thần.
- Châu chấu đá xe, không biết lượng sức!
Ngao Nghiễm nói xong, liền muốn xoay người đi, lại chợt thấy lam quang tán đi, trong đó cũng không thấy hình bóng của ba người.
Mà chỉ có một hắc cầu cỡ trứng ngỗng, hắc cầu co rút lại biến mất hiện ra ba người hiện ra lông tóc vô thương.
- Đây là chân thân của ngươi sao? Quả nhiên, ngươi cũng bị Yêu Thần phụ thể, đây là Ứng Long phải không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...