- Là ta không tốt, xin bồi tội với quan nhân.
Bạch Tố Trinh đem cơm nước đặt ở một bên, đem Hứa Tiên ôm vào trong ngực, ở bên tai của hắn nhẹ giọng nói.
Hứa Tiên bất đắc dĩ nói:
- Ngươi không có việc gì là tốt rồi, chỉ là sau này không được như vậy nữa, bằng không vi phu sẽ...sẽ...
Bạch Tố Trinh hiếu kỳ nói:
- Sẽ làm cái gì đây?
Hứa Tiên im bặt, k nói được gì, mắng nàng sao? Hắn không mở miệng nổi.
Đánh nàng? Hắn không hạ thủ được.
Bỏ nàng? Ta đầu óc có bệnh a.
Nhìn thần tình trêu ghẹo của nàng, hắn buồn bực nói:
- Sẽ cho ngươi tức chết, ngươi đây là mưu hại chồng nha!
- Quan nhân thật đáng yêu!
Bạch Tố Trinh che miệng bật cười, lại duỗi tay đem hắn ôm vào trong ngực.
Chỉ là trong sát na, nhãn thần trở nên đen kịt mà u ám, thảo nào, "ta" lại thích ngươi như vậy!
- Đừng như thế!
Hứa Tiên cố sức muốn đẩy nàng ra, chính là cứ như vậy bị ôm a ôm.
Cảm giác chính mình biến nhỏ đi.
Nhưng bất đắc dĩ, hắn đang suy yếu, căn bản không thể giãy thoát khỏi Bạch Tố Trinh ôm ấp được.
Mà Bạch Tố Trinh cũng không có ý thả lỏng cánh tay chút nào.
Ngược lại ôm càng chặt hơn, chặt đến mức khiến Hứa Tiên cảm thấy một tia đau đớn, lớn tiếng nói:
- Ai u!
Bạch Tố Trinh mạnh mẽ kinh hãi tỉnh giấc, buông hắn ra:
- Ăn một chút gì đi nhé!
Xoay người lại đem thức ăn đã chuẩn bị tốt đưa đến trước mặt hắn.
Hứa Tiên không để ý tới thức ăn trước mắt, mà là nhíu mày nói:
- Nương tử, ngươi có chút kỳ quái:
- Có sao? Ta cảm thẩy rất khoẻ a!
Bạch Tố Trinh vuốt sợ tóc, tự nhiên đáp.
Hứa Tiên nhìn đôi mắt đen láy của nàng thật sâu, qua một hồi mới cười nói:
- Có thể là ta ảo giác đi sao!
Nàng nếu là nói dối hoặc giả trong lòng có chuyện, là chưa bao giờ có thể giấu diếm được hắn.
Bạch Tố Trinh ôn nhu xoa xoa đầu hắn:
- Nhanh ăn đi, cơm đã lạnh rồi.
- Uy, ngươi đừng như vậy.
Hứa Tiên nghiêng đầu đi.
- Đừng làm gì, nếu không ta đến cho ngươi ăn.
Bạch Tố Trinh xúc một miếng cơm đưa đến bên miệng hắn:
- Há mồm, a...
- Ta tự mình đến là được!
Hứa Tiên tránh đầu qua, bất quá càng cảm thấy chính mình sắp giống một tiểu hài tử không nghe lời, tình hình này thấy thế nào, đều cảm thấy kỳ quái a!
- Không nghe lời sẽ không đáng yêu nữa.
Bạch Tố Trinh nhíu mày một cái, trong mắt giống như hàm chứa tiếu ý.
- Vốn dĩ đã không đáng yêu!
Hứa Tiên rít gào, loại hài tử ầm ĩ khẩu khí này thì tính cái gì.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, ở bên cạnh nàng cũng sẽ rơi vào nguy cơ lớn.
Hôm nay đã không phải vấn đề phu cương không thịnh vượng nữa, quả thực chính là không có phu cương.
Không được, phải tu luyện càng thêm nhanh chóng nữa mới được.
Hiện tại chính là có Yêu Thần thần niệm ở trước mặt hắn, hắn cũng muốn nuốt vào để tăng thêm thực lực.
- Ta không đói bụng, ta đi phơi nắng, tu luyện một chút!
Hứa Tiên giãy dụa đứng dậy, rời giường đi ra ngoài.
Đầu Bạch Tố Trinh cũng không xoay chuyển, đưa cánh tay nắm lấy cổ hắn, một phát đưa hắn ôm trở lại trong lòng.
Hứa Tiên nằm ở trên đùi nàng, thở phì phì ngửa đầu nhìn ngọc dung mỉm cười của nàng, con ngươi đen kịt kia tựa hồ mang đến mỹ cảm khác biệt cho nàng, nhưng trong đó lưu chuyển tựa hồ đã không phải cái loại thu ba ôn nhu dĩ vãng nữa.
- Mấy thứ này đều là một phen tâm ý của vi thê, quan nhân nếu như không ăn, vi thê sẽ rất thương tâm.
Bạch Tố Trinh nói như thế, lời nói trên miệng lại trở nên dịu dàng thắm thiết, nhưng cái thìa trên tay vẫn ổn định đưa đến bên miệng hắn.
Nét mặt không hề có ý định muốn cải biến chút nào.
Hứa Tiên chỉ biết, nàng thực không giống, trước đây nàng ở trước mặt mình cũng chưa từng cường thế như vậy.
Quả nhiên là nữ nhân biến cường sẽ trở nên xấu đi sao? Bức đến bất đắc dĩ, chỉ đành ở trong tư thái kiều diễm bao người ao ước này, hàm lệ ăn xong bát cơm.
Mới được nàng đáp ứng, uất ức chạy đi.
Ngoài động ánh dương quang rực rỡ, để nỗi buồn khiến hắn cảm thấy tốt hơn một ít.
Thời tiết cuối thu, sơn lâm có nhiều màu sắc huyễn lệ.
Nếu là bình thường hắn có thể hảo hảo thưởng thức một phen, nhưng hiện tại hắn lại lập tức tìm kiếm địa phương sung túc ánh sáng bắt đầu đả toạ, hung hăng hạ quyết tâm:
- Không được, ta cũng phải độ kiếp!
Vì cùng tức phụ tranh phong, mà một lòng một dạ muốn tu hành độ kiếp.
Hắn đại khái vẫn là kẻ duy nhất.
Nhưng phần quyết tâm này, lại không hề thua kém chút nào so với cảm ngộ thiên đạo mà người tu hành thường có.
Hứa Tiên nội thị thần hồn, Thủy Tinh Kim Tinh thậm chí Hỏa Tinh đều đã đạt được cảnh giới viên mãn.
Chủ tinh lại chỉ còn lại có một điểm linh quang, mất đi căn bản này, ngay cả Tinh Cung cũng không giống bình thường vận chuyển như vậy nữa.
Mà là hoàn toàn tĩnh lặng lại, thảo nào cảm thấy khó chịu như thế.
Không có chủ tinh làm căn cơ, ngay cả lực lượng phụ tinh cũng đều không phát huy được.
Nếu muốn đem Tinh Cung một lần nữa vận chuyển, cần phải đem chủ tinh một lần nữa tu đến cảnh giới viên mãn mới được, chỉ có như vậy mới có thể khôi phục cân đối.
Vì vậy hắn không hề do dự, toàn lực thu nạp Nhật Linh chi lực trong thiên địa.
Tuy rằng linh lực chủ tinh bị đánh trở lại nguyên hình, nhưng hôm nay hắn vô luận là cảnh giới tâm linh, hay là cường độ thần hồn và nhục thân đều không phải năm xưa có thể so sánh bằng.
Không cần lại cẩn thận lựa chọn lúc nửa đêm để thu nạp một điểm Nhật Linh chi lực như trước, tốc độ cũng nhanh hơn gấp trăm lần.
Bỗng nhiên, cả ngọn núi đều trở nên ảm đạm lại, chỉ có trên người hắn lóe ra kim sắc lưu quang phảng phất như là đem toàn bộ tia sáng đều bị hấp đến trong thân thể hắn, dấy lên đạm kim sắc hỏa diễm.
Trong thần hồn, vô số kim sắc quang mang, giống như trăm sông đổ về một biển dung nhập trong chủ tinh.
Chủ tinh cũng cấp tốc biến lớn.
Hứa Tiên cũng không vì cấp tốc khôi phục linh lực mà một mặt thu nạp.
Chỉ là cẩn thận loại trừ tạp chất trong đó, đem linh lực không ngừng chiết xuất áp súc ngưng tụ, so với năm xưa tu hành, tinh tế hơn không biêt bao nhiêu lần.
Trong lúc đó càng dùng tới một chút pháp tắc lĩnh ngộ được trong kim ô chi nhãn, hắn mặc dù còn không sử ra được Nhật Hỏa Thần Mang.
Nhưng những pháp tắc này đối với tu hành chủ tinh cũng cực kỳ có bang trợ, để hắn chiết xuất Nhật Linh chi lực càng thêm thuần túy hơn.
Năm xưa bởi vì chủ tinh tu đến cảnh giới viên mãn, không có nhiều tác dụng, hiện tại dĩ nhiên ngoài ý muốn dùng tới.
Một phen này đem chủ tinh đẩy ngã, trùng kiến, nói không chừng không chỉ không phải họa, mà là phúc.
Hắn nguyên bản đánh giá đem chủ tinh khôi phục đến trạng thái tốt nhất, còn cách trung thiên kiếp hẳn là còn có một đoạn cự ly ngắn nữa thôi.
Nhưng hôm nay xem ra, chỉ cần đem chủ tinh một lần nữa tu đến viên mãn, sẽ tuyệt đối có nắm chắc chạm đến hai chữ "Thần Tiên" kia.
- Hừ hừ, đến lúc đó tất nhiên muốn đại chấn phu cương.
- Không được, không thể khi dễ hắn như vậy!
Bên tai Bạch Tố Trinh bỗng nhiên truyền đến thanh âm của chính mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...