Ảnh ngược rõ ràng hiện ra bầu trời trăng sáng, cũng hiện rõ hình chiếu thân hình của nàng, nàng cúi đầu nói với bóng ảnh trong nước:
- Thấy không? Đây là lực lượng của ta, cũng không phải ngươi có khả năng so sánh được.
Trong nước diện mục Bạch Tố Trinh bỗng nhiên toát ra thần tình ôn nhu bi thương:
- Chỉ là nắm giữ lực lượng còn chưa đủ, còn muốn cố tình...
Bạch Tố Trinh ngắt lời nói:
- Không có lực lượng chính là cố tình cũng có ích gì? Ta chính là tâm của ngươi.
Trên Phi Lai Phong, nếu không có ta, ngươi đã mất đi hắn.
Vừa rồi nếu không có ta, hắn sẽ mất đi ngươi, mặc dù để hắn đến lựa chọn, cũng sẽ lựa chọn ta hiện tại đi.
- Có phần lực lượng này, nguyện vọng của hắn, nguyện vọng của Ngao Ly, thậm chí nguyện vọng của ngươi, tất cả đều có thể biến thành hiện thực.
Cùng nó so sánh, không phải ngươi lại có giá trị gì sao? Mau nhanh chóng biến mất cho ta đi!
- Nguyện vọng của mọi người?
Trong nước Bạch Tố Trinh thở dài lẩm bẩm tự nói.
Nước gợn lưu chuyển, cảnh tượng trong nước vẫn như củ chỉ là đơn thuẩn phản xạ ánh trăng.
Tất cả bất quá đều là huyễn ảnh bào tồn ở trong lòng của nàng mà thôi.
Bạch Tố Trinh giơ lên ngọc thủ trắng noãn, nhìn lòng bàn tay:
- Nếu như đây không phải Chúc Âm lực lượng, lại nên là ai đây?
Thân ảnh khẽ động, biến mất trên mặt hồ.
Mấy tu sĩ cẩn trọng tới gần khu vực này, tỉ mỉ tra xét một phen, lại phát hiện trong khu vực phiến hắc ám kia bao phủ, ngay cỏ một cành cây ngọn cỏ cũng không có bị bẻ gãy.
Không khỏi nhìn nhau kinh ngạc, lẽ nào phiến hắc ám kia chỉ là Chướng Nhãn pháp hơi chút lợi hại mà thôi.
Nhưng nếu là Chướng Nhãn pháp mà nói, tứ phương Thiên Ma đã đi đâu? Quan trọng hơn là thiên kiếp đã đến chỗ nào? Sau khi bị phiến hắc ám kia bao phủ, Lôi Đình đã hoàn toàn hành quân lặng lẽ, thậm chí ngay cả phiến kiếp vân cũng đều biến mất không thấy.
Thiên Ma bị người dùng kỹ pháp tiêu diệt còn miễn cưỡng có thể tiếp thu.
Bất cứ sinh mệnh nào cũng đều có lúc kết thúc.
Hơn nữa đối với tất cả người tu đạo mà nói, còn là một chuyện tốt.
Nhưng thiên kiếp đó chính là Thiên Địa đại kiếp nạn, kiếp lôi được xưng là vạn pháp đều phá, bất cứ pháp thuật gì cũng đều không thể khiến thời gian kiếp lôi giảm bớt một khắc nào.
Hôm nay dĩ nhiên lại mạc danh kỳ diệu biến mất, thực sự để cho bọn họ khó có thể tiếp thu được.
Nếu tra xét tra xét một phen, sợ rằng sẽ thức trắng đêm khó ngủ.
Nhưng mà bốn phía không chỉ cây cối không có việc gì, mà ngay cả chim rừng trùng thảo đều vẫn giữ được tính mệnh bé nhỏ của chúng.
Khi đám tu sĩ đi tới bên hồ nước, đang thương nghị, một con cá cóc thật lớn mạnh mẽ lao ra khỏi mặt nước, mở cái miệng lớn đầy răng lao về phía bọn họ.
Nhưng lập tức bị một đạo quang hoa bắn trúng, sau đó lại bị một cái lưới lớn chế trụ, rơi trên mặt đất.
Mặc cho nó liều mạng giãy dụa, cũng giãy không ra được.
Đám tu sĩ hai mặt nhìn nhau, yêu quái này rất biết điều, đạo hạnh của bọn họ ở trong núi cũng coi như có chút danh tiếng, sao lại bị một yêu quái ngay cả hình người còn chưa thể hoá thành bắn trúng.
Tu sĩ phóng xuất đại võng kia thu hồi pháp bảo:
- Niệm tình ngươi tốn hao trăm năm quang âm mới sinh ra linh tuệ, tu hành một hồi cũng không dễ dàng.
Lần này tha cho ngươi một mạng.
Thanh Thành sơn này nói lớn cũng không tính là lớn.
Có yêu quái tu sĩ gì tồn tại, hắn đại khái đều biết rõ.
Con cá cóc này ở trong núi phun ra nuốt vào nguyệt hoa hai trăm năm, hắn cũng gặp qua không ít lần.
Nếu không phải bất đắc dĩ, hắn cũng không nguyện đại khai sát giới.
Nhưng cá cóc này lại một lần nữa hung ác lao lên, tu sĩ nhíu mày lại đem nó trói trong võng, đang muốn nói, một tu sĩ ở bên cạnh hắn, bỗng nhiên lên tiếng:
- Linh khí trên người nó đã hoàn toàn biến mất.
Đám tu sĩ đều tự sử xuất pháp thuật điều tra, quả nhiên, trên người cá cóc này toàn bộ không có một tia linh khí hoặc yêu khí nào.
- Chẳng lẽ là nội đan đã bị Bạch Tố Trinh kia đoạt đi?
Tu sĩ phát hiện dị dạng sớm nhất ngơ ngác nói:
- Không phải, nội đan bị đoạt đi chỉ là nguyên khí đại thương mà thôi, bắt đầu linh trí cũng sẽ không tiêu tán.
Các ngươi nhìn kỹ xem, trên người con cá cóc này ngay cả hồn phách cũng không có.
Thế gian sinh linh đều có hồn phách, còn xưng là linh hồn, đây là căn cơ của tất cả tu hành chi đạo.
Cho dù là Long tộc bí pháp coi trọng tu thân, cũng là đem linh hồn và nhục thân hòa hợp nhất thể, đến sản sinh dị biến và thần lực.
Nếu không có linh hồn, tất cả đều là lâu đài trên không trung.
Linh tuệ, linh tuệ, nếu không có linh, cũng sẽ không có tuệ.
Dã thú trong núi, chính là có phơi nắng nhiều năm tháng, không có linh hồn thu nạp tích lũy những linh lực này, cũng tuyệt không có khả năng sản sinh một tia trí tuệ, biến thành tinh quái.
Chỉ có thể theo sinh mệnh hao hết, chết già trong núi.
Đám tu sĩ lại tìm đến rất nhiều chim thú, phát hiện đều như nhau.
Tuy rằng từ biểu hiện ra thoạt nhìn bình yên vô sự.
Nhưng đều mất đi linh hồn.
Vốn dĩ hồn phách bị đột nhiên đánh tan sẽ mang đến hậu quả trí mạng.
Nhưng nhưng chim thú kia như là vốn có người dùng thủ pháp xảo diệu rút lấy linh hồn.
Nhục thân dường như không hề ảnh hưởng.
Đám tu sĩ không khỏi giật mình một cái, cảm thấy dấu hiệu bất tường nào đó, nhìn trăng sáng trên bầu trời dần dần bị che phủ, trong lòng ôm nghi hoặc: ở đây rốt cuộc đã phát sinh cái gì?
Một vòng cô nguyệt biến mất, còn có từng điểm tinh tú tương khảm trên màn trời đêm tối đen như mực, có vẻ xán lạn vô bì.
Nhừng cùng vũ trụ u ám vô tận này so sánh, nhưng vì sao chung quy vẫn quá nhỏ bé, như là mấy hạt cát rơi vào đại hải vô tận.
Trải qua hàng tỉ năm tháng, các vì sao cũng sẽ có lúc tan biến, chỉ có hắc ám vĩnh viễn không bao giờ mất.
- Nương tử.
Hứa Tiên mạnh mẽ từ trong bóng tối giật mình tỉnh giấc, ngồi dậy thấy bên giường trống rỗng.
- Quan nhân, ta ở đây.
Bạch Tố Trinh xốc lên màn che do dây leo biến thành.
Trên mặt mang theo dáng tươi cười mỹ lệ khiến hắn quen thuộc, trong tay bưng mấy món đồ ăn.
Hứa Tiên nhìn nàng lông tóc vô thương, sắc mặt hồng nhuận, sợ hãi vỗ ngực, thở phào, lại cả giận nói:
- Hù chết ta, ta hôm qua nằm mơ thayá được ngươi một mình đi độ kiếp, sau đó bị tứ phương Thiên Mộng vây công.
Bạch Tố Trinh nao nao, đưa tay đặt ở trên ngực, sau đó cười nói:
- Quan nhân nằm mộng không sai, ta là đi độ kiếp, cũng gặp phải tứ phương Thiên Ma, bất quá đều không thể lay động được tâm thần của ta.
Sự thực cũng xác thực là như vậy, tứ phương Thiên Ma tịch diệt ở trong tâm niệm của ta.
Hứa Tiên không thể tin tưởng nói:
- Ngươi thực đi độ kiếp sao?
Sau đó trong lòng tức giận đột phát:
- Ngươi có thể nào như vậy, ngươi có thể nào như vậy?
Khi nàng đang độ sinh tử đại kiếp, hắn dĩ nhiên ngủ yên ở một bên.
Thậm chí có khả năng đang ngủ mà mất đi nàng, trong lòng tất cả đều là nghĩ mà sợ hãi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...