Hứa Nương Cao H Np


Thấy hai người lần lượt bước lên., sắc mặt rất thảm hại, trên người cũng có những vết trầy xước nhiều kiểu, Nàng thở dài.

Không còn sức mà trách bọn họ, khàn giọng nói: : "Đánh đủ chưa? Chúng ta mau chút đi đường, tận lực ở trời sáng thời điểm tìm một chỗ nghỉ ngơi."Đây là kế hoạch mà cô và Tưởng Tinh Uyên đã thống nhất từ sớm.


Buổi sáng nghỉ ngơi, ban đêm lái xe, như vậy hắn có thể tránh được sự chú ý của người có hứng thú, giảm bớt nguy cơ bị Trang Phi Vũ phát hiện.Tưởng Tinh Uyên ngoan ngoãn "ừm" ôm lấy Tưởng Thù như thường lệ.Tưởng Tinh Thuần lặng lẽ đi đến bên cạnh Hứa Nương, không để ý đến sự phản đối của cô, kiên quyết cầm lấy cái bọc lớn trong tay cô, cúi đầu nhìn ngón chân rồi bước nhanh, không biết mình đang nghĩ gì.Tưởng Tinh Uyên lặng lẽ kéo tay Hứa Nương , dẫn cô đi về phía sau vài bước, có chút bất an thấp giọng giải thích: dẫn nàng rơi ở phía sau mấy bước, có chút bất an nhỏ giải thích rõ:"Đại nương, cùng a thuần anh đánh nhau thời điểm, ta vô dụng khí lực quá lớn, hắn chịu đều là bị thương ngoài da.

.

."Anh sợ Hứa Nương sẽ cho rằng anh tọc mạch, trong lòng có chút ác cảm."A uyên, trong ngày thường a thuần luôn là khi dễ ngươi, ngươi chưa bao giờ cùng hắn so đo qua cái gì, lúc này phát lớn như vậy tính khí, nghĩ đến toàn là vì thay ta hả giận.

Ta cảm ơn ngươi còn chưa kịp, làm sao sẽ trách ngươi?"Không có ai không hy vọng mình khổ cực bỏ ra được công nhận.Tương tinh uyên lập tức cao hứng, mi mắt tỏa sáng lấp lánh, cười nói: "Đại nương đối với ta tốt như vậy, ta chỉ làm chút chuyện nhỏ bị đánh hai lần cũng chẳng là gì cả”.

.Bọn họ đi tới lui dừng một chút, tới sắc trời trắng bệch lúc, rốt cuộc nhìn thấy một cái thôn nho nhỏ.Hứa Nương cẩn thận tìm một căn nhà nông dân ở ven thôn, nhẹ nhàng thương lượng với bà lão tóc bạc một hồi, đổi mấy chục đồng tiền lấy một phòng nghỉ, đồng ý trời tối sẽ rời đi.Tưởng Tinh Uyên chăm sóc Tưởng Thù như thường lệ, mua mười mấy chiếc bánh ngô từ bà lão để dùng làm đồ khô trong vài ngày tới,tiện thể ra phố mua ba bát hoành thánh súp gà cho Hứa Nương, nếu không đủ sữa,Tưởng Thục sẽ đói.Tưởng Tinh Thuần hiểu rõ nhân quả, biết mình bị đánh không phải oan uổng, trong lòng vừa xấu hổ vừa phẫn uất, muốn quỳ xuống trước mặt Hứa Nương quỳ lạy nhận lỗi, nhưng cũng muốn lao về chém Trang Phi Vũ thành từng mảnh.Hắn tính tình bốc đồng và liều lĩnh, không thể che giấu suy nghĩ của mình, cũng không linh hoạt như Tưởng Tinh Uyên , không thể nói nhiều lời ngoan ngoãn như vậy, chỉ có thể đứng như một cây cột trước mặt Hứa Nương .Hứa Nương tức giận không để ý tới hắn, ăn xong hoành thánh xong, mệt đến ngồi trên giường xoa xoa chân.Tưởng Tinh Thuần rốt cục tìm được cơ hội, lao ra ngoài lấy một chậu nước nóng, không nói một lời đặt ở dưới chân Hứa Nương , ngồi xổm ở đó, ngơ ngác nhìn làn nước trắng xóa.Hứa Nương thấy đầu anh rũ xuống, không còn hoạt bát như trước, lòng mềm nhũn, cô cởi tất, nhúng đôi chân trắng như tuyết của mình xuống nước.Tưởng Tinh Thuần giữ mắt cá chân của cô,xoa xoa từng chút một để giúp cô đau nhức cơ bắp.Vài giọt chất lỏng lần lượt rơi vào chậu như mưa rơi, đập vào mu bàn chân Hứa Nương.Cô run rẩy, thở dài một hơi, do dự một lát, đưa tay phải ra cho Tưởng Tinh Thuần , gọi: "A Thuần, đứng dậy đi."Tưởng Tinh Thuần như được ân xá, lập tức lao vào hai tay ôm chặt lấy cổ, khóc lớn: "Mẹ...!mẹ...!con biết lỗi rồi...!Xin con tha thứ cho con lần này...!con sẽ không bao giờ nói bậy nữa...!"Hắn khóc không thở được ,Nước mắt thấm đẫm quần áo của Hứa Nương.


Lúc này, cô không hiểu sao nhớ đến cha ruột của mình đã trở nên mờ mịt, liền hét lên: "Con không có cha...!Cha con đã chết rồi..

Từ giờ trở đi con sẽ không bao giờ nhận ai khác là cha nữa." ...Con chỉ còn mẹ...Mẹ ơi, đừng giận con, đừng không cần con nữa.

.wow wow wow..."Hứa Nương thấy hắn khóc lòng chua xót khó nhịn, nước mắt cũng rơi xuống, nhẹ nhàng lau mặt cho hắn, nước mắt chảy dài trên mặt, kiên nhẫn dỗ dành :"Mẹ không giận ngươi, mẹ làm sao lại giận con trai mình chứ ? Chuyện đã qua để cho nó qua đi, chúng ta cũng không nhắc đến nữa, có được hay không?"Tưởng Tinh Thuần vừa khóc vừa gật đầu,vỗ ngực hứa hẹn:Tương tinh thuần vừa khóc vừa gật đầu, vỗ ngực bảo đảm: "Ta sau này cái gì đều nghe mẹ, mẹ để cho ta đi đông, ta tuyệt không đi tây.


.

."Tưởng Tinh Uyên ngồi trên chiếc ghế nhỏ cách đó không xa, chậm rãi nhai hạt bắp thô ráp khó nuốt nhìn tương tinh thuần khóc nước mắt nước mũi thành dòng lớn, không ngừng nấc, bộ dáng xấu xí yếu đuối, khẽ nhíu mày một cái.Dù sao thì nó cũng là con ruột , dù là một tên khốn nạn như vậy vẫn có thể dễ dàng được tha thứ.Nếu là hắn, nhất định sẽ bị Hứa Nương ghét bỏ phải không?Tương tinh thuần lại ngu xuẩn lại ngây ngô, nhưng hắn nói đúng một câu —Tưởng Tinh Uyên ghen tị hắn.Tương tinh uyên loáng thoáng ý thức được- một ngày nào đó, hạt giống đen tối này sẽ nảy mầm và lớn lên, mang đến hắn không cách nào tưởng tượng hậu quả đáng sợ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận