Hứa Nương Cao H Np


Hứa Nương ngậm chặ côn thịt nóng hổi , ôm Trang Phi Vũ bất động một lúc, sau đó lấy hết can đảm gọi: "Phi vũ.

.

.

Phi vũ.

.

.


Ngươi uống say sao?".Thấy hắn ta đã hoàn toàn bất tỉn,Với hơi thở đều và dài, đưa tay xuống với đôi bàn tay run rẩy, cố gắng rút dương vật ra khỏi hoa huyệt dầm dề nước.Thân hình cao lớn ngửa ra sau, suýt chút nữa ngã xuống, Hứa Nương sợ đến ôm chặt lấy cổ hắn, không nhịn được thấp giọng nói: "A Nguyên, A Nguyên...""Ai, đại nương, ta ở."" Tưởng Tinh Uyên như mèo đang đợi nàng ở ngoài cửa, để chắc chắn, hắn vẫn nắm chặt chiếc khăn tay tẩm thuốc, nghe vậy, lập tức đẩy cửa bước vào."Hắn uống bao nhiêu rượu? Ngủ rồi sao?""Ước chừng gần nửa vò.

.

." Hứa Nương đột nhiên mình để lộ bộ ngực trần trông rất xấu hổ, đỏ mặt kéo yếm xuống che đi bộ ngực đầy dấu hôn và dấu vân tay, đem váy áo cùng nhau kéolên, cúi thấp người, che giấu vẻ đẹp vô song, "Ngươi.

.

.

Ngươi phụ một tay, từ phía sau đỡ hắn.

.

."Tưởng Tinh Uyên nhìn ra váy dưới đáy hai người hay là chặc chẽ tương liên trạng thái, khéo léo hơi nghiêng mặt, vòng qua nàng đi tới sau lưng Trang Phi Vũ, hai tay đỡ hắn dưới nách, dùng sức từ nay về sau kéo.Hắn vóc người còn nhỏ, khí lực cũng yếu, sử dụng bú sữa mẹ khí lực, gò má phồng đến đỏ bừng, rốt cuộc đem Trang Phi Vũ từ nhứ mẹ trong cơ thể rút ra.Chỉ cần nghe một tiếng “phốc xuy nhẹ nhàng,dương vật to lớn trong chiếc âm hộ xinh đẹp màu đỏ tươi được rút ra, nhanh chóng khép lại, bao nhiêu nước nước toàn bộ thu hồi trong cơ thể, giống như một đóa không cam lòng tịch mịch, lại không thể không theo ban đêm đến mà khép lại nghỉ ngơi Hoa nhi.Hứa Nương siết chặt đôi chân yếu ớt của mình, mặc xong áo lót, cùng Tưởng Tinh Uyên hợp lực đem Trang Phi kéo dài tới gian nhà chính.Tưởng Tinh Uyên đưa cho nàng một bó sợi giây, tỏ ý nàng đem Trang Phi Vũ bó ở trên cây cột, tự lấy ngọn đèn dầu nơi tay, nhanh nhẹn kiểm tra trên người nam nhân xem có vật gì quý trọng.Bạc vụn trong hà bao, vương miện ngọc, khóa vàng và đồ trang sức bằng bạc khảm trên thắt lưng, con dao găm được mài như đất sét,nhẫn ngọctrên ngón tay cái...!vân vân, chất thành một đống nhỏ trên mặt đất.

Tưởng Tinh Uyên không tìm được 1000 lượng theo Hứa Nương đoán rằng anh ta giấu ở nơi khác,tức giận đến mức nghiến răng, hận không được một đao cắt đứt hắn cổ họng, hảo báo thù cũ thù mới.Hứa nhìn ra Tưởng Tinh Uyên thần sắc không đúng, không ngừng bận rộn kéo hắn, thanh âm phát run: "A Uyên.

.


.

Có thể cầm bao nhiêu liền cầm bao nhiêu đi.

.

.

Chúng ta.

.

.


Chúng ta động tác mau chút, bảo vệ tánh mạng quan trọng."Tưởng Tinh Uyên biết nàng đúng,bây giờ không phải là thời điểm tốt để giết Trang Phi Vũ .Nếu phạm tội nguy hiểm đến tính mạng,hắn sẽ bị truy nã, thậm chí có thể liên lụy đến Hứa Nương.Hắn nhẫn nhịn nhét những đồ trang sức bằng bạc trên mặt đất vào hành lý đã đóng gói trước đó, đá Trang Phi Vũ hai lần, giật sợi dây gai từ tay Xu Nương, buộc nhiều nút liên tiếp và trói chặt đối thủ.

.Để tránh cho Trang Phi Vũ tỉnh dậy và la hét, Tưởng Tinh Uyên cẩn thận lấy một chiếc tất hôi hám đã ba ngày chưa giặt nhét vào miệng.

Ngày mai là ngày hắn nghỉ ngơi, cho các bổ khoái cả ngày không gặp hắn cũng sẽ không nghi ngờ gì.Hứa Nương đã sớm rào đónTống Chương, nên khả năng hăn phát hiện càng thấp hơn.Bằng cách này, Trang Phi Vũ sớm nhất cũng đến ngày mốt mới được cứ, khi đó họ đã trốn thoát khỏi hàng trăm dặm,lặn mất tăm hơi, không còn dấu vết nữa.Hứa Nương càng cảm thấy sợ hãi nhìn Trang Phi Vũ , mái tóc rối bù không còn tinh thần như trước.Cung đã bắn ra không có đường quay lại, nếu cô làm như vậy, nàng làm như vậy chuyện, nếu không phải có thể thuận lợi chạy khỏi, nhất định sẽ bị hắn lấy vô cùng tàn nhẫn thủ đoạn giết chết.Nàng nắm chặc nặng trĩu bọc quần áo, nhìn liền cũng không dám nhìn nữa Trang Phi Vũ một cái, thẳng tắp nhìn chằm chằm Tưởng Tinh Uyên , dường như đem trước mắt còn nhỏ đứa trẻ làm người tâm phúc: "A Uyên , A Thuần cùng A Thù đâu? Chúng ta đi nhanh đi.""Đại nương chớ vội, ta đã tìm xe ngựa tốt, vậy thì đi cách vách tiếpA Thù trở lại."Tương Tinh Uyên khóe miệng cầu trấn định nụ cười, trấn an qua Hứa Nương, đi tới cùng hàng xóm nói chuyện, thanh lượng không cao không thấp, vừa vặn có thể để cho láng giềng bốn lân cửa nghe ——"Bà ngoại đột phát bệnh cấp tính,nhờ người đưa tin tới, chúng ta phải đi suốt đêm trở về, mời đại nương về trông nom giúp."" Đúng, Trang bá bá cũng bồi chúng ta Trở về."" À, nếu là trong nha môn người tới tìm Trang bá bá, xin phiền đại nương nói cho bọn họ một tiếng.

.

."Hắn quay lại ôm Tưởng Thù đang ngáp ngủ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận