Hứa Nương Cao H Np


Thân thể mảnh khảnh như cành liễu đang run rẩy kịch liệt, Hứa Nương ngơ ngác nhìn Tưởng Tinh Uyên vẻ mặt hoảng sợ, nhất thời không nói nên lời.Tưởng Tinh Uyên sợ nàng không tin, liền thề: “Đại Nương, chuyện này chính tai ta nghe được, ta không thể nói dối người! Nếu nói dối, ta sẽ bị thiên lôi đánh chết…”“Chính tai ngươi đã nghe thấy điều gì?”Tưởng Tinh Thuần Cảm thấy tay mẹ lạnh ngắt, ngơ ngác ngắt lời hắn: “Ngươi đã nói gì với mẹ ta?Hứa Nương xua tay, nói: "Các ngươi đợi ở đây, ta quay lại nhìn xem..."Nàng đi trở về mấy bước, lại xoay người, vẻ mặt hoảng hốt nói: "Không, không...!Ta bây giờ không thể trở về..."Không cần Tưởng Tinh Uyên thề, nàng đã tin hết sức.Trang Phi Vũ vốn là một người vô liêm sỉ và tham lam, thấy nàng và Tống Chương dạo này hòa thuận, vẻ mặt u ám, không có gì ngạc nhiên khi lại nghĩ ra ý tưởng độc ác như vậy.

Không khó để đoán được hắn ta đang làm gì.Mục đích bán Tưởng Tinh Uyên , người không cùng huyết thống nhưng lanh lợi và ngoan ngoãn là để giết gà doạ khỉ.Bằng cách gửi con gái mình đến một gia đình mà chỉ mình hắn biết, hắn có thể thoải mái khống chế nàng, khiến nàng ngoan ngoãn, không dám nảy sinh ý nghĩ bám lấy Tống Chương mà bỏ rơi hắn.Sở dĩ Tưởng Tinh Thuần được giữ lại tự nhiên là bởi vì A Thuầntính tình đơn giản thẳng thắn, rất dễ dàng khống chế, ngoài ra hắn còn có thể ổn định địa vị của nàng.Cho dù nàng không thiết sống cũng không nỡ để con trai mình phải bơ vơ trên cõi đời này?Hứa Nương toàn thân lạnh buốt, răng đánh lập cập, trong lòng cảm thấy mơ hồ.Trở lại tra hỏi Trang Phi Vũ hiển nhiên là biện pháp cuối cùng, có lẽ sẽ chọc giận hắn, đẩy hắn vào tình thế còn xấu hổ hơn lần trước.Nhờ Tống Chương giúp đỡ cũng không có tác dụng, huống chi trong tay cô không có bằng chứng, cho dù A Thù thực sự bị bán đi, đối phương cũng không khả năng bởi vì loại chuyện nhỏ này cùng cánh tay phải cánh tay trái xé rách mặt, cưỡng ép vì nàng ra mặt..Đàn ông sao, luôn là "Lấy đại cuộc làm trọng", chỉ cần nàng nghe lời thuận theo,có mánh khoé nhỏ cũng có thể mở một con mắt nhắm một con mắt.Tưởng Tinh Thuần chưa thấy qua mẹ bộ dáng này, sắc mặt dần dần trở nên khẩn trương, dắt nàng cánh tay không dừng được đặt câu hỏi.Tưởng Tinh Uyên nhẹ nhàng nhéo một cái nàng phủ đầy mồ hôi lạnh tay, nói: "Đại nương, chúng ta hay là dựa theo ý Trang bá bá , đi trước nhìn hoa đèn chứ ?"Hứa Nương bị những lời này kéo lại tâm trí,thở dài một hơi, miễn cưỡng nặn ra mặt mày vui vẻ, nói: " Được, chúng ta đi xem đèn."Tưởng Tinh Thuần không quản được miệng, rồi hướng Trang Phi Vũ Ngưỡng M, nàng không dám đem sự thật cho hắn biết, chỉ qua loa lấy lệ nói: "A thuần, ngươi trước đừng hỏi, không phải đại sự gì.

Mới vừa rồi không phải nói muốn ăn táo cao sao? Mẹ cho ngươi tiền, chính ngươi đi mua.".

Tưởng Tinh Thuần nhận lấy tiền đồng, nghi ngờ nhìn một chút nàng, lại nhìn một chút Tưởng Tinh Uyên , lần đầu cảm thấy thức ăn không lớn như vậy sức hấp dẫn, buồn buồn không vui đất đáp ứng.Hứa Nương cố gắng hết sức giữ vẻ ngoài bình tĩnh và cùng ba đứa con bước vào phố Đông.Có rất nhiều khách du lịch đến đây ,tình huống chưa từng có, thậm chí còn sôi động hơn cả Tết Nguyên Đán.Nhưng những chiếc đèn lồng đủ hình dáng làm nhức mắt cô, những tiếng hò hét, trò chuyện từ bốn phía khiến màng nhĩ cô ù đi, con đường dưới chân trở nên gồ ghề, dù cô có cẩn thận đến đâu thì thỉnh thoảng cô cũng sẽ ngãNàng cúi đầu nhìn nữ nhi trong ngực, thấy Tưởng Thù hưng phấn đưa hai tay ra, ý muốn đi bắt tầng tầng lớp lớp hoa sen đèn, trong ánh mắt xuất hiện làn mưa không ngừng rơi xuốngNàng cuồng loạn hôn con gái hương mềm gò máTưởng Thù nghĩ mẹ đang trêu chọc mình nên vui vẻ cười khúc khích, dùng đôi bàn tay trắng nõn mềm mại lau đi những giọt nước mắt ấm áp , không hiểu sao mặt mẹ lại ướt đẫm."Đại nương, Trang bá bá nói muốn tới đón chúng ta, ngài nhịn một chút, chớ có dạy hắn nhìn ra không đúng." Nhìn Tưởng Tinh Thuần đã tách ra đi mua bánh ngọt, Tưởng Tinh Uyên từ trong lòng ngực mò lấy ra khăn tay đã giặt trắng, đưa cho Hứa Nương lau nước mắt.

Hứa Nương nghẹn ngào đáp lại, cố gắng điều chỉnh tâm trạng, ngoại trừ khóe mắt đỏ bừng, không thấy có gì bất thường.May mắn, Trang Phi Vũ đến đón nàng đã là nửa say, chưa từng phát hiện.Hứa Nương kiềm chế trong lòng tức giận cùng sợ hãi, đỡ Trang Phi Vũ ngủ như thường lệ, đợi hắn ngáy đều rồi rón rén ra khỏi cửa.Tưởng Tinh Uyên ngồi lặng lẽ trên hành lang, dường như đã đợi nàng rất lâu."Đại nương, ta cẩn thận nghĩ tới, ta vốn là điều tiện mạng, có thể được đại nương rủ lòng thương xót,trải qua ngày tháng tốt lâu như vậ, theo lý biết đủ, chính là bị Trang bá bá phát bán đi, cũng không dám oán,Tửơng Tinh Uyên biết mình chỉ là thân phận con hoang, cùng Hứ Nương có ngăn cách, vì vậy không hề hướng nàng cầu tha thứ, mà là khéo léo chuyển ánh mắt đến Tưởng Xu đang bế trên tay, chẳng qua là đáng thương muội muội.


.

.

Nàng còn nhỏ như vậy, còn không biết kêu 'Mẹ', liền muốn bị buộc chia lìa, từ nay về sau không biết có cơ hội hay không gặp lại.

.

."không phải ai cũng giống như một người nàng có tấm lòng bồ tát.

Liệu những người khác có đối xử tốt với muội muội không? Họ có đánh nàng, có mắng nàng hay bỏ đói nàng không? Giống như.

.

.

Giống như ban đầu ta vậy?" Hắn vừa nói vừa nói, động thật cảm tình, vành mắt hồng hồng, thanh âm cũng mang ra khỏi nức nở, "Ta kia.

.


.

Ta đây còn là mẹ ruột đâu.

.

.""Ta sẽ không trơ mắt nhìn hắn đem các ngươi đưa đi bán”.Xưa nay Hứa Nương nhu nhược đã quen,hiếm thấy toát ra vẻ kiên định, "Muốn đối với các ngươi hạ thủ, trừ phi bước qua xác ta.""Đại nương, ngươi ta trong lòng đều biết, liều mạng không phải sáng suốt lựa chọn." Tưởng Tinh Uyên cầm thật chặc nàng tay, nói ra quả thực không giống hắn cái tuổi này nên nói, "Chúng ta.

.

.

Chúng ta chạy trốn chứ ?""Chạy?" Hứa Nương theo bản năng run run một chút, mờ mịt nhìn Tưởng Tinh Uyên , "Chạy đi chỗ nào?"“Nàng đã không còn nhà mẹ đẻ để về.Nàng là ếch ngồi đáy giếng, từ khi sinh ra, liền chưa từng rời mười dặm tám thôn,chưa từng nghĩ đời người còn có một lần ra ngoài"Chỉ cần có bạc, đi đâu cũng được?" Tưởng Tinh Uyên nhưng rất có dũng khí” Không biết thì không sợ”, vì nàng lên tiếng hiến sách, nói chuyện mạch lạc rõ ràng, "Tống đại nhân không phải muốn đi về phía nam Biên nhi nhậm chức sao? Chúng ta liền hướng phía bắc đi, tuy nói càng đi bắc càng cằn cỗi vắng lặng, nhưng tương đối phù hợp, lưu ý chúng ta người cũng ít.


Trang bá.

.

.

Trang Phi vũ chính là muốn theo đuổi chúng ta, làm cản trở hành trình, cũng đuổi không được bao lâu.

Chúng ta tìm chỗ địa phương trốn , chờ bọn họ đi rồi, lúc đấy mới suy nghĩa có quay về hay không."" nhưng ta không có nhiều tiền." Hứa Nương bị hắn cảm động, do dự nói: "Hơn nữa, chúng ta đi chậm, sợ vừa ra khỏi cửa thành, hắn sẽ đuổi kịp.""Vậy thì tìm cách giữ chân hắn." Tưởng Tinh Uyên cùng nàng rỉ tai mấy câu, Hứa Nươngnghe sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt kinh hoảng, hai tay nắm chặ, thật lâu không nói gì.Có lẽ chính vì “làm mẹ nên mạnh mẽ”, dù có cam chịu đến đâu,nàng vẫn tận đáy lòng hết mực yêu thương các con, giờ Trang Phi Vũ đã chạm vào mình,nàng đành phải đứng lên phản kháng.Hứa Nương nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, tùy ý ngươi làm đi."Nhìn thấy nàng bị hắn động tâm, Tưởng Tinh Uyên ánh mắt hơi sáng lên.Tuy nhiên, nhớ lại mình đã đồng ý mạo hiểm tấn công Trang Phi Vũ, suy cho cùng thì tất cả đều là để bảo vệ đứa bé Tưởng Thù không liên quan gì đến hắn, đôi mắt sáng ngời lại từ từ mờ đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận